Thành phố đang vào mưa đấy em – trời xuống thấp vô cùng. Tưởng chừng cả một khoảng không gian chất chừa đầy nước mắt sa vào tầm tay. Như ngày nào, anh những tưởng đã cầm nắm được tình em – Nhưng trời vẫn mưa và tình người vẫn xa – xa quá em ạ!
Anh còn biết nói gì khi ngày mai em sẽ theo chân “những cô áo đỏ sang nhà khác” – Liệu chúng mình còn gì để cho nhau, còn gì để gửi nhau?
Anh còn nhớ trong một lá thư nào đó, viết cho em, anh có ý nghĩ “chúng mình là những vật hy sinh bị đặt bên miệng hố sâu của thành kiến nệ cổ, là nạn nhân của một thứ quan niệm thiên lệch, bất công sai lầm về danh vọng, về nghề nghiệp, về huyết thống – Giữa lý trí muốn vươn thoát và tình cảm trì níu, em đã ru anh và trạng huống thúc thủ cùng những khao khát ngày càng trở thành hư ảo, những đam mê đắm đuối bị dồn nén cực độ.
Ngoi ngóp trong màng lưới ải dầy đó, anh không còn là anh nữa! Anh biến thái dần theo em, theo những gì là của em và chỉ em mới có – Anh không bắt kịp hiện tại vì anh sống bằng dĩ vãng, bằng kỷ niệm chênh vênh, bằng hy vọng héo tàn. Anh muốn nói với em rất nhiều rất nhiều – nhưng đau đớn thay anh lại không nói được dù chỉ một lời – Cái mù mịt từ quá khứ kéo dài ở hiện tại và anh tin rằng nó sẽ trùm kín tương lai – trùm kín cuộc đời anh!
Hỡi người con gái mang ẩn từ cánh buồm đen – nổi trôi hồn tôi những ngày khô cạn. Thành phố đang vào mưa đấy em – trời xuống thấp vô cùng – tưởng chừng như tay mình có thể hái được những trái sầu đang chín rụng.
Anh thèm viết thư cho em – thèm điên cuồng như thèm một hơi thuốc lá – một ngụm cà phê những đêm thức nghe mưa rơi sâu trong con hẻm tối – Anh them viết thư cho em – như ngày xưa, thật dài, thật dài đến đỗi phải dán thêm tem cho tương xứng với trọng lượng hay phải chia hai phong bì mới đủ – Anh muốn nói với em – với em – thật nhỏ, thật nhỏ chỉ riêng em nghe mà thôi – anh muốn nhìn em – nhìn em thật lâu như ngày xưa – Ôi ngày xưa nào cũng đẹp – ngày xưa nào cũng gấm hoa nhung bướm – ngày xưa nào cũng có người con gái nhìn xuống những ngón tay đang run run – tránh ánh mắt nồng nàn xoắn vít của một người con trai… một người con trai…
Em còn nhớ chứ? Em còn nhớ không hỡi con chim bé bỏng muôn đời sầu não của anh.
Thành phố đang vào mưa – trời xuống thấp vô vùng – Ở đây – sau mùa mưa là mùa nắng ấm phải không em nhỉ? Ngoài Bắc anh, là mùa thu đấy em ạ! Mùa thu là mùa bắt đầu của những đoàn xe nhấn còi từng hồi – đưa người con gái về bến hạnh phúc – Bến hạnh phúc… anh biết rằng trước sau gì anh cũng mất em. Phải rồi! Chỉ với một tình yêu, chỉ với một lòng thành khẩn thiết tha (dù cao độ) làm sao anh giữ nổi em! Làm sao anh giữ được em! Anh biết rõ lắm chứ – anh biết ngày mất em đã gần kề – đã sát cạnh. Ngày ấy là ngày anh không còn chút quyền hạn nào – dù là quyền bé mọn như viết thư cho em – Anh mất hết, anh mất hết rồi em – em còn gì và anh có còn gì đâu – em.
Thành phố đang vào mưa đấy em – trời xuống thấp vô cùng – làm sao bây giờ – làm sao bây giờ? Trong những ngày chót trước đi em đi một lần nhưng vĩnh viễn!
Anh nhớ ngày xưa – đã có lần em thắc mắc muốn biết cuộc sống thực của những người làm văn nghệ – những người em thường đọc thơ – chép thơ họ – Những người em chuư hề biết mặt dù đã nhớ tên nằm lòng.
Ở đây, một trong những quà mọn gọi là chút “của làm tin” trước ngày em giết anh trong em. Những gì anh biết, những gì anh hiểu, anh viết ra đây, gởi tới em không ngoài hy vọng em sẽ hiểu được phần nào cuộc sống thực của những người cầm bút…
Ở đây, em sẽ bắt gặp một sự không đều giòng giữa những khuôn dáng này và diện mạo khác – Nhưng anh biết làm sao hơn khi cái gọi là đủ, hay thiếu – dài hay ngắn – tùy thuộc nơi tài liệu anh thu thập được – cũng như, có điều mình có thể nói lên, và có điều mình không được phép nói ra – nhiều khi không vì áp lực nào nhưng tự mình không cho phép làm như vậy. Em hãy hiểu cho anh – điều quan trọng, nơi đây anh vẫn là cố gắng sao tránh khỏi phụ lòng người mình vốn sẵn mến mộ – đúng như dự tính thì tập sách này còn có sự hiện diện của hai khuôn dáng nữa – như anh đã nói với em hôm nào – Nhưng anh không còn đủ tâm trí, nghị lực làm việc! Động cơ thúc đẩy anh viết chính từ nơi em – bởi em, do em tất cả – nay em báo tin: “chúng mình sắp xa nhau mãi mãi”.
“Trời ơi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Hẳn em còn nhớ tiếng kêu thất thanh đó – hẳn em còn nhớ hơi thở anh lúc đó…
Còn gì nữa không em? Tất cả đã sụp đổ, vỡ nát quanh anh – còn gì – còn gì? Ơi em.
Thành phố đang vào mưa đấy em – trời xuống thấp vô cùng – Anh nhìn chồng bản thảo – cầm lên – bỏ xuống – Làm sao bây giờ – còn biết làm sao nữa!
Khi cuộc sống của anh ngày một thêm bất trắc – khi cuộc sống anh ngày một thêm khó khăn chật vật. Khi đêm đêm anh tìm về ngõ nhà tối tăm bùn lầy và bùn lầy nước đọng hơn - khi em xa dần, xa dần, xa quá…
Anh không thể viết thêm gì được nữa! Trong lúc này – trong lúc này – ngày đã rời xa đêm tối đã gần kề! Như người đi tìm vàng nơi hoang đảo – đường đến kho tàng còn xa đã nghe tin sét đánh ngang đầu – kẻ vô danh nào đó đã làm chủ! Thử hỏi anh còn gì để thiết tha? Anh còn gì để bám víu – anh còn gì để trông vào, ngó tới?
Chúng mình còn gì cho nhau – tất cả sức sống trong xương tủy, trong tim óc, trong đáy cùng tâm hồn – em đã thu hết – em đã vo tròn và bay cao, bay cao – Ơi người con gái tóc bồng áo trắng – ơi người con gái mắt tròn mở to một vùng dĩ vãng!
Anh ngồi đây nhìn mây về và chờ mây tan thành nước mắt – những giọt tình chưa kịp chín đã rụng rơi.
Thành phố đang vào mưa đấy em – trời xuống thấp vô cùng – anh thu vén công trình đằng đẵng từ nghìn đêm mồ hôi tim óc – gửi vội tới em – gửi vội tới em – tới người con gái sắp sang bờ hạnh phúc yên vui – họa may còn kịp – gọi là một chút làm tin khỏi phụ lòng người để người thản nhiên phụ rẫy tình người – tuy chỉ là một trong vô vàn khía cạnh của những tủi nhục – những đớn đau của nghiệp làm tằm – Của những người sinh ra, lớn lên để nhận lãnh sứ mạng làm đẹp cuộc đời bằng chính những đau khổ, những bi thiết mà đời đã trao cho họ.
Tất cả cố gắng của anh chỉ mong sao em hiểu được phần nào sự thật phũ phàng của cuộc đời những người cầm bút làm thơ ở giữa quê hương mình ảm đạm. Anh mong em đừng đặt thành vấn đề tại sao viết về người này mà không viết về người khác – hay người kia mới đáng viết người nọ không xứng đáng – ở đây chủ quan anh quyết định – Hơn nữa anh hy vọng rằng qua từng trang sách, từng giòng chữ, em sẽ tìm gặp được một phần nào cuộc sống của anh. Từ đó em hãy cho anh một giây một phút nào thừa thãi nhất của cuộc đời em hạnh phúc bên chồng, sung sướng bên con – hồi tưởng, nhớ nhung về một người đã làm thơ vì em – một người mà mọi cố gắng, mọi nỗ lực hoạt động trong suốt khoảng thời gian lay lắt – đều hướng vọng về em – Vì em mà bước tới – mà đi vào vùng rỗng trống của tâm hồn em mênh mông quên lãng…
Thành phố đang vào mưa đấy em – trời xuống thấp vô cùng, tưởng chừng đưa tay hái được những trái sầu chín rụng.
Xin em cho anh qua mùa mưa này – qua mùa đông này – mùa đông này chắc rét mướt tìm anh.
Hỡi người con gái mang ẩn từ cánh buồm đen – cánh buồm đen nổi trôi đời anh những ngày lầm lũi – những ngày héo khô…
Hỡi em hỡi em và em.
Sàigòn mưa đầu tháng sáu một chín sáu nhăm