Chương 7

11 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 5808)
Chương 7

Trời mây đen ở phía cuối thành phố, hai ngọn tháp chuông cao lên thành một vạch đậm. Tôi thả những bước chân mệt mỏi, rã rời xuống tam cấp. Người gác dan chỉ chờ đợi tôi đứng dậy để khóa cửa. Tôi là người cuối cùng trong buổi chiều nay rời khỏi thư viện. Hãn vẫn chưa tới. Sự chờ đợi với những giờ hẹn kéo dài như cao su của chàng, đã khiến tôi quen thuộc và không còn thấy nôn nao, sốt ruột nữa. Bao giờ cũng thế, đúng hơn, trừ những buổi hẹn đầu tiên, Hãn luôn có những công việc bất thường, với những bất thường ở ngoài công việc, những bất thường mà tôi nghĩ có liên quan tới gia đình, tới đời sống riêng của Hãn. Đời sống riêng, mấy chữ này chỉ cần vang âm yếu ớt trong lòng, cũng đã đủ cho tôi cảm giác bùi ngùi. Đó là cái phần duy nhất mà chẳng bao giờ tôi muốn đụng tới. Chúng tôi yêu nhau bao lâu, trong sự tôn trọng niềm im lặng bí mật (có thể chẳng bí mật chút nào) những đời sống mà Hãn không muốn hé mở. Hẳn là tôi cũng có quyền được biết tới những phần đời riêng kia. Những phần đời gắn liền với Hãn như một cơ quan nào đó, trên thân thể Hãn. Nhưng tôi đã tự tạo cho mình cái thái độ lạnh lùng và thản nhiên trước những thứ đó. Có cần thiết lắm chăng? Có quan trọng lắm chăng? Sự đòi hỏi biết rõ? Riêng tôi thì không. Rất thật tình, tôi chưa hề cảm thấy đó là một cần thiết, phải có trong tình yêu hai đứa. Mặc dù với những người con gái khác, thì đó lại là cái gì khá hấp dẫn và khó có thể nằm bên ngoài trí tò mò của họ.

Có tiếng gọi và bước chân mau phía sau lưng. Tôi ngừng bước giữa tam cấp. Hiên hiện ra. Nụ cười cũng bé nhỏ như khuôn mặt và vóc dáng. Với tấm phông phía sau lưng là khoảng tối của tòa nhà, Hiên nổi lên trong màu áo xanh nhạt, như một con chim sâu rụt rè. Tôi nói:

- Gì thế Hiên?

- Chị chờ em về với.

- Tưởng Hiên về rồi?

- Không em học ở giảng đường hai.

- Có giờ sao?

- Chỉ có hai giờ đầu thôi. Hiên vừa nói vừa bước xuống ngang tôi. Cô nhỏ tiếp: Hai giờ sau chẳng biết làm gì, giảng đường lại trống, em ngồi lại.

Tôi hỏi sao không vào thư viện. Hiên đáp, thư viện không còn chỗ và thêm:

- Chiều này anh Hãn không đến đón chị à?

Tôi nhìn bầu trời đang xuống thấp. Không khí nặng đặc, mây đen sững im cùng cây cỏ đã bắt đầu nhá nhem:

- Anh Hãn có hẹn, nhưng chưa thấy. Chắc anh Hãn bận.

Tôi vừa nói dứt câu thì Hãn tới. Chàng có vẻ một học trò ngoan với áo trắng và quần xẫm.

Hiên reo:

- Hên quá.

- Gì vậy? Hãn nói. Hiên và cái nụ cười tít của Hiên khiến tôi đoán được điều đang nẩy mầm trong óc cô bé. Tôi nói đỡ:

- Bò viên?

Hiên gật đầu. Tôi bồi thêm:

- Trời này không ăn bò viên cũng uổng!

Hãn nhìn chúng tôi gật gật. Tôi trao chìa khóa xe cho chàng.

Cơn mưa mỗi lúc một tới gần. Hãn ngoái cổ nói nhỏ với tôi ở sau xe, Hãn không có đủ tiền. Sợ thiếu. Tôi gật đầu. Em có. Một thoáng, chúng tôi đã ra khỏi trường, trôi lẫn vào giòng người. Ngồi sau xe, tôi hát nhỏ những lời mà chíng tôi cũng không biết rõ. Trong lúc đợi Hãn, tôi thấy có nhiều điều cần phải nói ngay, nhưng rồi sao tôi không nói được. Hình như tất cả những điều định kể kia đã lắng chìm và khuất đi ở một góc nào đó, trong tâm trí. Lúc này tôi chỉ còn thấy bầu trời đang vướng vất một cơn mưa và chàng đang ở trong tầm tay tôi. Tôi áp má vào lưng Hãn. Mùi hơi quen thuộc. Mùi hơi quyến rũ, và buồn. Luôn luôn cùng lúc với cảm giác ngây ngất ở bên cạnh Hãn, với một ngực thở chứa chan “mùi của Hãn” là một cám giác gì đó, khang khác. Cái cảm giác giống như buồn buồn, mà chưa hẳn là buồn. Cái cảm giác như dấy lên từ một tiềm thức mơ hồ về sự mong manh của một gần gũi ngắn, mà sự chia tay thì đã thấp thoáng ở phía trước.

Hiên chạy xe song song, nhìn tôi và luôn miệng cười. Hiên không học cùng ban với tôi. Cô bé học ban Anh văn, năm thứ nhất Hiên nhỏ quá. Hãn ưa nói với tôi như vậy, mỗi khi muốn mở đầu một câu chuyện gì về cô bé, hay để khỏi trả lời, hoặc thay cho câu trả lời một mẩu chuyện của Hiên, do tôi kể lại. Quả thực Hiên còn quá nhỏ. Người Hiên thẳng băng từ trên xuống dưới, người mỏng dính và khô đét. Trông Hiên chỉ chừng mười lăm mười sáu là cùng. Ấy thế, Hãn cứ muốn bầu tôi là người xứng đáng nhất đại diện cho hãng tăm tre. Có lần chàng còn ví tôi với cây chanh cớm. Những ý nghĩ này khiến tôi quay nhìn Hiên và cười với cô bé. Hiên cười lại. Nụ cười thật thơ ngây. Chắc Hiên không thể đoán được câu nói trong óc tôi: chị thích Hiên lắm. Vì có Hiên ở bên cạnh, chị thấy ít ra chị cũng còn có da thịt. Hãn vụt phóng xe chạy nhanh. Tôi nhận ra buổi chiều nay, ở Hãn có điều gì không bình thường. Hình như Hãn đang có những lo nghĩ hoặc bứt rứt về một điều gì đó. Tôi miết những ngón tay trên lưng Hãn và ngước mắt chờ đợi Hãn quay lại (như chàng thường làm).

Hiên cũng ráng phóng xe theo. Hiên bảo:

- Anh Hãn hôm nay tính làm “cua rơ” sao đây?

Hãn quay sang Hiên:

- Thử xem tài chạy xe của Hiên tới đâu. Xem có bằng cô nhỏ của tôi không?

Hãn vòng tay ra sau, vỗ vỗ lên đầu tôi:

- Anh này chạy xe là khiếp lắm đấy.

Hiên le lưỡi. Tôi cấu chàng. Hiên vọt lên trước. Tôi bảo Hãn:

- Hôm nay anh không vui?

Hãn bớt ga:

- Sao em nói vậy?

- Thấy chạy xe thì biết.

Tôi không nhìn được nét mặt Hãn. Nhưng những giây phút im lặng kéo theo sau câu hỏi cho tôi cảm tưởng đã đoán đúng.

- Không. Có chuyện gì đâu. Hãn ngập ngừng. Có thể tại trong người anh hôm nay không được khỏe.

Chúng tôi tránh nhắc chuyện ấy cho tới khi đến địa điểm. Đây là một khu vực tập trung khá đầy đủ hàng quán. Hãn đề nghị đổi chương trình, thay vì ăn bò viên, đi uống cà phê. Tôi hỏi Hiên có đói bụng không? Hiên lắc đầu. Tôi nói lớn cho cả hai người nghe:

- Đồng ý. Cà phê.

Quán vắng. Chúng tôi được ngồi chiếc bàn cũ, vừa lúc băng nhạc quay tới bài Trương Chi của Văn Cao. Tôi tựa lưng vào tường, ngửa mặt lên và khép hờ đôi mắt mỏi. Tôi nghe loáng thoáng bên tai, chàng gọi nước ngọt cho tôi và hỏi Hiên uống gì. Lúc bản nhạc dứt tôi mở mắt và chợt thấy những miếng mây xanh hiện ra phía trên của vòm lá vú sữa. Hãn nắm tay tôi:

- Em mệt?

Tôi lắc đầu, nhìn sâu vào mắt Hãn. Hãn cúi xuống và bất thần xiết chặt mấy ngón tay tôi. Tôi mím môi chịu. Hãn mấp máy: Anh yêu em.

Tôi thở hắt và nhìn Hiên đang nghịch ly nước với chiếc ống hút. Tôi tìm lại được niềm vui bất ngờ như thể trong lòng tôi một bình minh bỗng hực sáng. Tôi nói chuyện với Hiên về Bình và Lãng. Cũng như Hãn, tôi biết Hiên thích Lãng hơn Bình. Nhưng Lãng thì lại chẳng một chút chú ý nào dành cho Hiên. Lãng đang có người yêu. Đó là điều mà cả hai đều muốn dấu, không cho Hiên biết. Trong khi Bình lại ra mặt thích Hiên và săn đón Hiên một cách quá đáng. Tôi muốn nói với Hiên cái ý nghĩ thực của tôi về Bình. Bình quá già so với Hiên (mặc dù tuổi tác không giữ một yếu tố quan trọng nào trong tình yêu). Nhất là Bình nhà quê quá đi. Bình có nét mặt của một ông già mới ra tỉnh lần đầu, và những dáng điệu bắt chước kịch cợm của mấy anh hề, chuyên chọc cười khán giả dễ tính. Nhưng biết đâu… Phải biết đâu đấy. Bởi Hiên còn nhỏ. Một lần Hiên tâm sự với tôi: Sao em nói chuyện với ai một hồi rồi em cũng có cảm tưởng như muốn thương người đó chị ạ. Và đó chính là điểm mà tôi hy vọng rằng cuối cùng rồi Bình sẽ đạt tới điều anh ta muốn. Tôi bịa chuyện Bình gởi lời thăm Hiên, để thấy nét mặt Hiên lúng túng, mắc cỡ và sung sướng. Hãn nhìn tôi nghiêm khắc. Có lẽ Hãn không muốn tôi đùa cợt như thế. Tôi đặt tay lên đùi Hãn thay cho lời xin lỗi. Hãn hất hàm:

-Em uống nước đi.

Tôi nhấp môi nhưng không uống, Hãn hỏi thăm gia đình tôi. Nhất là anh Hữu. Tôi có hai người anh, Hãn chưa gặp mặt cả hai người một lần nào nhưng chúng tôi thường nói chuyện về những người vắng mặt ấy rất thường, tôi yên trí họ có quen biết và hiểu khá rõ về nhau. Hãn có vẻ chú trọng tới anh Hữu, người anh lớn nhất của tôi. Anh Hữu đã trên bốn mươi. Anh có một đời sống tình cảm khá lôi thôi. Phải chăng vì thế mà Hãn ưa tra hỏi về anh. Những câu hỏi liên tiếp của Hãn khiến tôi nhớ lại những điều tôi đã định bụng nói với chàng lúc còn ngồi trong thư viện. Bây giờ nhớ lại. Nhớ lại tất cả, đầy đủ. Tôi nhớ lại vẻ mặt cùng những lời nói xẵng của mẹ tôi tối hôm trước, khi hai mẹ con ngồi vào bàn ăn. Trước đấy, mẹ tôi đã nói bóng nói gió xa xôi, như để cho tôi hiểu bà đã biết hết chuyện tôi và Hãn rồi. Tôi hiểu mẹ tôi chỉ chờ đợi tôi lên tiếng về việc đó, để có cơ hội nói thẳng với tôi những ý nghĩ thực của bà. Những ý nghĩ hay những lời cảnh giác đoán trước không sáng sủa hay thiện cảm là bao. Trong khi tôi lại không muốn nói một điều gì, một lời nào về chuyện đó. Tôi không thể chấp nhận hay không thể thông cảm một chút nhỏ nhoi nào với những gì tôi nghĩ về chuyện yêu Hãn. Tôi cho là rất hiếm có được sự tương đồng ý kiến giữa một đứa con gái khi mà đứa con gái tự chọn cho nó một người yêu. Sự hoan hỉ của một người mẹ trong trường hợp này, tôi thấy nó cũng hiếm hoi như nụ cười trên môi một ông thầy khó tính dành cho một đứa học trò ngỗ nghịch. Tôi muốn nói với Hãn rằng, mẹ đã biết phong phanh chuyện của chúng mình. Tôi muốn nói với Hãn những gì chúng ta dự trù trong những ngày tháng trước đây, đang trên đường đi tới. Tôi chỉ muốn nói để Hãn biết trước và không ngạc nhiêu nếu có chuyện gì, bất cứ, xảy đến với Hãn từ phía gia đình tôi. Nhưng tôi lại ngần ngại. Tôi sợ chàng sẽ lo lắng và áy náy. Cho tôi. Phải, cho tôi chứ không phải Hãn. Bình thường Hãn rất điềm đạm và từ tốn, nhưng nếu có một chuyện gì xảy đến cho tôi, Hãn lại tỏ vẻ hốt hoảng và băn khoăn đến dộ tôi phải đóng vai người trấn tĩnh Hãn. Tuy nhiên loay hoay rồi cuối cùng cũng nói. Làm như những điều đã định nói với Hãn thì không có cách nào tôi giữ mãi lấy trong đầu được, có điều, tôi nói rằng mẹ tôi buồn chuyện gì đó. Một chuyện gì khác, chứ không phải của hai đứa. Nhưng Hãn vẫn nói dồn và bắt tôi phải trả lời những tia nhìn soi mói dữ tợn. Tôi giữ lấy tay Hãn trong hai bàn tay tôi lạnh ngắt. Tôi bảo:

- Anh yên tâm, không có chuyện gì hết đối với em.

Gió thốc tới, xát những chiếc lá khô lên nền xi măng, nghe ê ê da thịt. Bụi tung cao tuy rằng không thể nhìn rõ vì trời đã muốn tối. Ngọn đèn vuông ngoài cửa quán bật sáng. Chúng tôi đứng dậy. Hãn bảo:

- Em nên về sớm. Có lẽ chúng ta phải bớt gặp nhau cho mẹ đừng nghi ngờ.

Tôi cười buồn và nghe thân thể mình nhớp nháp mồ hôi. Vuốt lại mái tóc, bảo Hiên:

- Về nghe. Hiên gật đầu hỏi tôi mai có đi học không? Tôi đáp không có giờ nhưng tôi sẽ đến thư viện. Hiên trả lời rằng em sẽ tìm chị ở đấy. Hãn nhìn Hiên cười. Nụ cười chàng như ngầm nhắc lại câu nói cũ: Hiên nhỏ quá. Người đâu mà bé đến thế. Hiên gật dầu lí nhí chào. Tôi nói lớn:

- Thôi về mau kẻo mẹ mong. Hiên cười ròn rã. Tiếng cười tỏa ra chung quanh trộn vào bóng tối và khoảng không gian chứa đầy hơi nước ấm ức, một chút gì thơ ngây và thanh khiết. Hãn nói: Hiên nhỏ quá. Tôi nhìn theo Hiên mất hút với chiếc PC lao chao, xong quay lại:

- Còn em thì lớn quá?

Hãn lắc đầu:

- Em cũng vậy. Bé như cái kẹo.

Tôi leo lên yên xe phía sau và áp mặt vào lưng chàng. Hãn gồ xe. Tiếng máy nổ nghe quen và vang xa, như điệp khúc của một bài hát cũ được hát ở một “tông” cao nhất. Tôi không muốn nghĩ gì tới ngày mai. Tôi cũng không muốn Hãn tới cái tương lai gần, thật gần đó.Từ ngày yêu Hãn, tôi chỉ còn biết một điều: Hiện tại, hiện tại, thật ý nghĩa, thật đáng sống với chàng bên cạnh. Gió từ đâu lại thốc tới. Vài hạt mưa bất chợt hắt vào mặt tôi bụi bặm. Tôi nói như reo:

- Mưa đó. Anh.

Hãn trả lời bằng một giọng xa ngái, một giọng nào khác, như không phải của Hãn:

- Ừ. Phải chạy mau mới được.

Tôi mím môi, và ở sau lưng, chắc chắn Hãn không thể nghĩ, tôi đang muốn khóc.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17082)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12292)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19021)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9197)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8363)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 627)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 999)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1190)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22489)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14031)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19195)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7914)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8829)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8511)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11078)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30731)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20824)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25525)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22920)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21747)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19806)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18066)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19264)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16929)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16121)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24522)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31966)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34941)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,