- Giới thiệu sách
- Mục Lục
- Thay lời tựa
- Vì em, tôi đã làm sa di.
- cổ niềng kiếp sau,
- cành hoa tay Phật, lòng Ca Diếp,
- danh, tánh,
- phân biệt,
- bay suốt đời chưa thấy được mình,
- bạn cũ, trong nhau có niết bàn,
- sơn tự thi,
- giống cõi âm,
- vì em, tôi đã làm sa di,
- trái sầu,
- mất hay còn, chưa hẳn khác nhau đâu,
- và, như hạnh,
- sinh, diệt,
- lục tự,
- bài thân, tâm học từ bạn tôi, bùi vĩnh hưng,
- nhìn nghiêng, cây thấy sương gieo nghiệp,
- chỉ một,
- hồi chuông độ lượng: sinh hay vãng,
- ai vai bồ tát? tâm ngồi ghế sau?
- còn, mất,
- tiếng mõ,
- truy tầm lý lịch người không bóng,
- chỗ ngồi đâu lưng,
- em, thơm tho trang thơ kinh,
- khúc tháng hai, chín sáu,
- từ những vết thẹo chấp thủ, quá khứ,
- vẫn, như, là,
- nghiệp đôi ta: thinh-lặng-bướu-ân-tình,
- Qua môi em, tôi thở biết bao đời.
- tôi là em hiện tại,
- tự ngày em dấu mặt,
- gửi kín đáo sang em đồi khuất, gió,
- mừng, em thêm mất (như còn),
- tôi thọ trai để chuộc lại khối tình,
- như chưa từng biết nhớ một ai, hơn!?!,
- song sinh,
- thấy tâm ngồi an lạc,
- không điều nào mất đi.,
- ta gieo, gặt chính ta…,
- vai bồ tát gánh tử, sinh thí phát
- ta đã chung cùng một chữ không,
- chẳng lớn lao nào hơn cô đơn,
- qua câu kinh, mừng, ngỡ bước em về,
- qua môi em, tôi thở biết bao đời,
- hồi hướng,
- hạt giống đi truyền. bi kịch đôi,
- vòng tròn,
- giật mình, quạ kêu khuya,
- những con người đi, đến tự hư vô,
- khát vọng như hòn bi,
- cảm ơn em cho tôi nhập chung, dòng,
- khi sa di cởi áo: - tạ ơn người,
- mất hay còn, chưa hẳn khác nhau đâu
- đất thu hồi xác tôi,
- đời khuyến mãi những hào quang chẳng thật,
- em trồng cây bồ đề,
- nghiệp quả kia ở lại,
- sao linh hồn nức nở,
- tâm kia còn hớn hở?,
- chúng ta ở trong nhau / khi ngọn đèn đã tắt,
- chào thần chết,
- những tưởng vẫn ta thôi,
- thân cho đời trái độc,
- nơi cửa hàng số phận,
- mùa đông, từ cửa sổ fountain valley hospital,
- mẹ, ấm mùi bát-nhã,
- tìm em giữa bầu trời,
- sự sống vốn từng giây,
- thân ôm bom nghiệp, duyên / nổ giữa ngày cấp bách,
- thấy bóng mình vĩ đại,
- khổ, đau kia tự hủy,
- nghiệp cho tôi đời sau,
- chăm chỉ làm sao: vòng tửsinh,
- và, đinh cường 08,
- ghi, nhớ phần đời, riêng,
- có ta không tự thuở mới ra đời,
- cảm ơn rừng an, lạc,
- ta cũmới từng ngày,
- thủ vai người muôn mặt,
- tôi thu hoạch kiếp trước,
- chúng ta cùng một cội,
- dọng đầu (như dấu than!),
- vẫn còn tôi-nấm-mồ,
- ngoại tập.
- (và), nhân gian nào phải chốn đivề,
- cũng tốt thôi mất / được,
- thân bùn nhơ. hồn giặt, giũ bao giờ,
- rơi vãi nghìn sâu: hạt ngậm thinh,
- những con dế nghe kinh,
- lọc men đi, rượu phản bội môi người,
- mỗi tâm người ẩn náu triệu con tinh,
- đóa hoa kia đã dạy thiền cho tôi,
- trở giấc cùng trăm năm,
- tôi được người cứu chuộc,
- bụi, tro kia cho lại đấy hình hài,
- tâm chất đầy phế liệu
- kỷ niệm chia nghìn tay,
- giữa vô và, hữu hạn
- dòng đời kia, vẫn chảy,
- cho chuyến đi kế tiếp,
- với tâm đức phật / trong hình hài tôi.
- giọt lệ lên mầm trong hạt kinh
- NGUYÊN KHÔI - Thơ thiền tính Du Tử Lê.
- Đỗ QUí TOÀN - Du Tử Lê, Thi Sĩ Có Những Câu Thơ Thành Ngôn Ngữ Hằng Ngày.
- ĐINH CƯỜNG - Vung Bút Với Tất Cả Thiền Tính, Sảng Khoái.
tôi không thể ngăn buổi chiều
sắp tối,
như em đi mà, tiếng chẳng quay
về.
mưa chẳng thể ướt hoài sân
trí nhớ,
đôi khi lòng tôi nắng mấy hôm
sau.
tôi không thể xóa biển chiều
sóng gội,
dù hôm qua lòng đã tịnh yên
rồi.
cây chẳng thể giữ hoài tay lá
mới,
đôi khi lòng tôi lại rất khoan
thai.
tôi không thể nói gì khi đã
chết!
như chưa ai kể được phút ban
đầu.
con đường nhỏ có hai hàng bã
đậu,
đôi khi tình tôi lạc tuốt trên
cao.
tôi không thể chẻ đôi hình với
bóng.
như em buồn có dễ mấy năm sau.
riêng tôi đã bị tâm tôi phỉnh
gạt.
khi hiểu ra thì tóc đã hai màu.
tôi không thể nghĩ rằng em đã
khuất.
mất hay còn, chưa hẳn khác nhau
đâu!
thân giả tạm nhưng hồn không
giả tạm.
em nên tin tình chưa cũ bao giờ.
tôi chẳng thể lột da nhìn máu
chảy.
như trên vai mùi tóc vẫn ân cần.
dẫu sông, núi nghìn năm không
biến dạng,
sao sầu tôi đôi lúc vẫn rưng
rưng?
tôi không thể xóa đi ngày tái
kiếp!
hàng me xanh ngọc dát mấy con
đường.
mùa đã khoác áo đi vào bóng
tối.
tôi hồ nghi tự hỏi có ai
thương?
lòng rất lạ, có điều gì khó
nói?
tỏ cùng ai? trời đất của ta
đâu?
cõi thân cận chỉ có hồn đơn
chiếc
và đêm đêm trăn trở giữa quê
người.
tôi không thể nghĩa là tôi chẳng
thể,
xóa bôi đi từng bước tự lưu
đày.
tôi không thể nghĩa là tôi có
thể,
nhìn ra em môi, mắt đã hao gầy.