có phải người đang qua
tuổi xuân như củi nỏ
cháy tan hồn thơ ngây
buồn trăm năm nhỏ giọt
có phải người đang trôi
trong nguồn đau đớn mới
cuộc xung đột mù lòa
không tìm ra thỏa hiệp
giữa hạnh phúc tang thương
và thiên đàng ảo tưởng
ai chỉ được cho ta
lối về cay nghiệt đó
có phải người âu lo
một ngày kia khánh kiệt
và định mệnh đuổi theo
giữa khi lòng mệt mỏi
làm sao ta vượt qua
bẫy đời giăng khắp ngả?
có phải người khiếp sợ
gặp con quỷ ban trưa
đội lốt ta xuất hiện
người rũ xuống như đêm
khép hồn trong tủi hổ
nhưng người quên một điều
sống là không thỏa hiệp
khi ta giữa đời ta
kẻ kia nào thấy được?
nên người hãy yên vui
bằng lòng cùng của cải
những mầm cây rữa thối
đó chính là đời ta
em hãy mừng: sự thực
mỗi sáng ta soi gương
thấy mặt mình già cỗi
tay chải mái tóc xanh
thấy sầu sao óng ả