cách gì tôi nhủ tôi quên
trên tay mối chỉ, trong lòng dấu kim
tường còn bốn vách ghi tin
chiếu chăn bụi phủ chút duyên đẫm thù
lược gương một góc bàn, mù
vắng em vóc ốm ngồi thu nhục nhằn
cách gì tôi nhủ tôi quên
năm ba mươi tuổi người uyên áo về
tóc rừng mắt núi u mê
giọng nương suối nhỏ, tiếng nghe chim bầy
trong tôi lửa ngọn ơn dày
hóa thân tôi với tình đầy nghĩa sâu
ngày nhuần tháng lũ năm mau
cơn vui xối xả niềm đau cũng tràn
cách gì tôi nhủ tôi quên
vết thâm trong tủy, dấu bầm trên xương
môi hôn dù lạnh lá thầm
sông vui dù tạnh nước nguồn, bãi khô
dễ gì nhạt, dễ gì lu
cây chia mấy lối tình ru mấy miền
cách gì tôi nhủ tôi quên
thịt da trong máu, mùi quen trong hồn
mưa đi còn kéo theo nguồn
mái thưa tôn dột cửa buồng khóa nghiêm
bếp thèm chút lửa nhen lên
khăn treo chờ mặt, lịch nguyên đợi ngày
ôi em, yêu dấu đọa đày
chết thiêng sống dại về vầy đời, ta