1.
gió mở cửa ký ức, sớm.
gối, chăn lạnh.
mùa đông ngoại hôn.
bất thường ngoài chu kỳ.
mang theo tuyết. quạ. sân ga. bến tầu. bờ biển.
hải âu vô thừa nhận.
.
những nụ hôn rớt trên từng bậc thang thấp dưới mặt đường.
không ai ôm mặt khóc cạnh cột đèn.
chỉ có những thùng rác xanh:
- quên đậy nắp.
2.
nắng mở cửa quá khứ, muộn.
gương dọc bờ tường - -
(màn ảnh.)
chiếu bộ phim đen / trắng cũ.
những ngã tư. trạm xe bus.
đám hình nhân / xe cộ hoán thân.
lướt qua nhau.
nở nụ cười phố xá.
và,
rác đầy hố mắt.
3.
tôi tự mở lấy cánh cửa của mình.
trống hoác:
- rừng lãng quên.
Du Tử Lê
(7-2011.)
kiếp sau tôi làm con ốc sên
hai râu ngoe ngẩy nhớt xanh dờn
chạy "nhanh" trối chết vô rừng vắng
gặm lá cây dầy: thưa lãng quên
ở nơi cùng cốc em đừng đến
dậm gót nai vàng nẻo không tên
tôi đang ngơ ngẩn nhai: tiền kiếp
một nắm tình đang rất muộn màng
ở nơi hiu lạnh em đừng ngắm
tôi đem áo cứng suốt bên mình!
lỡ đâu bỏ sót ai nhìn lén
vô tình treo vỏ, tấm thân hênh …
ở nơi lặng ngắt em đừng nói
kẻo vọng vô rùng phách lênh đênh
ran ran “trống hoát” nơi lồng ngực
chao chợt bùng lên ngọn nhớ thầm!
chồi non lá bén xanh muôn ngọc
ốc bỏ vô rừng ốc bỏ: tên
ngoài xa tiếng hót trong như lọc
ốc bỏ vô rừng ốc bỏ: quên.