về thôi phố đã lạnh đèn
cây che mặt đứng mù lên hiên thầm
về thôi sóng đã xuống cồn
bãi mênh mông một nỗi bồn chồn xanh
về thôi mưa đã bập bềnh
gió luân lưu chuyển mối tình khôn vui
về thôi ngày đã đủ rồi
nỗi – đau – xé – sợi miệng cười – ráo – khô
về thôi đêm đẫm tư thù
nhát dao u uẩn chém nhàu đời nhau
về thôi buồn đủ gối đầu
tay thơm ấp mặt tóc sầu vắt ngang
về thôi biển đã an phần
nhân gian xa, sự chết gần gũi ta
về thôi nỗi nhớ lập lòa
núi chia cô quạnh, dốc đà chia vui
về thôi người đã cuối trời
đất htu da thịt, nước hồi máu, xương
về thôi hồn đã lên đường
bóng hiu hắt bỏ lại phương dập vùi
về thôi mộng đã ngậm ngùi
vết thương rách miệng, mặt đời lấm lem
về thôi trăng ngủ dưới triền
sóng lao xao dội tự miền tịnh yên
1974
Gửi ý kiến của bạn