Hồn tôi đó muôn đời làm thương nhớ
Từ thuở yêu người áo mỏng mưa bay
Mùa thu xưa người vương bóng chân mây
Tôi tay trắng chơi vơi giữa dòng nước đục
Hồn tôi đó muôn đời còn rạo rực
Từ thuở yêu người hoa cỏ yên vui
Rồi chim muông bỗng nhỏ lệ sụt sùi
Người đi khuất như vì sao biến vội
Hồn tôi đó muôn đời làm sương khói
Từ thuở yêu người hoa cỏ rưng rưng
Chắc kiếp xưa tôi tội lỗi khôn cùng
Nên thượng đế cho tôi hiện thân đày đọa
Hồn tôi đó muôn đời còn đeo đá
Thuở chớm yêu người tình đã vô duyên
Nhưng tôi không buông một tiếng than phiền
Khi người đã nhốt tình tôi vào trong mắt rối
Hồn tôi đó còn muôn đời đứng đợi
Từ thuở yêu người hứa chẳng yêu ai
Nhưng dù sao tôi cũng chả thiệt thòi
Và người đã cho tôi rất nhiều đau khổ
Hồn tôi đó muôn đời còn dang dở
Từ thuở yêu người vội vã sang ngang
Để trong tôi thác đổ chảy lưng dòng
Bờ cát lở cuốn trôi tình tôi yếu đuối