Con đường đó có bao giờ em trở lại
Trở lại làm gì dĩ vãng không tên
Phải không em mùa mưa đó thật êm đềm
Như giọt lệ lăn xuôi hai gò má
Căn nhà đó chưa bao giờ em ghé lại
Ghé lại làm gì cũng thế mà thôi
Mộng đẹp bao nhiêu gom góp lâu rồi
Vẫn không đủ nuôi anh một đời khốn khổ
Con đường đó bây giờ và luôn luôn anh muốn tìm trở lại
Dù chả còn gì nhưng cũng xin qua
Khi vì sao mai kia có tuổi – chúng ta sẽ xa dần kỷ niệm
Kỷ niệm dịu dàng niên thiếu đam mê
Nếu trên con đường đó không có em
Không có đôi mắt làn môi và mái tóc bão bùng tâm hồn anh
Thì có bao giờ anh đau khổ
Có bao giờ như bây giờ
Anh chưa già mà phải sống với dĩ vãng
Dĩ vãng mang tên em và những nỗi u buồn anh
Này những con đường thành phố
Này con chim đêm mỗi lần bay qua
Nhỏ những giọt lệ máu
Xuống giòng sông êm đềm trước mặt
Phải nơi ấy nàng soi gương mỗi sáng