1.
không biết gió đem biển về lợp mái nhà bao giờ?
tôi tỉnh dậy lúc bày ngựa đã rầm rập sải vó cùng khắp thân thể.
(tựa chúng đua nhau rượt đuổi những bó cỏ kỷ niệm /phía trước/
nõn).
thân thể tôi lênh láng /úa/
những chỗ ngồi đã bỏ.
và, những chỗ ngồi,
chỉ em hiểu chúng ta từng khát khao biết là chừng nào!?!
sự trộn lẫn mù lòa giữa tương lai và, quá khứ.
(khủng bố. trắng).
.
đêm. mưa.
mùi em và, ngựa:
bù trớt.
2.
không biết gió đem biển về lợp mái nhà bao giờ?
tôi tỉnh dậy lúc bày ngựa đã rầm rập sải vó cùng khắp thần trí.
(tựa chúng hồ hởi vứt bỏ sau lưng mọi trói, buộc,
cũ)
thần trí tôi đầm đìa, xanh/
rặng smocking-tree tự chặt bỏ mình.
rồi, kêu cứu.
nắng hét giá…cho chuộc.
em ở đâu?
chúng ta ở đâu?
khi mỗi chia lìa là một phần thân thể mất đi,
không ai tìm lại được!
phải chúng ta đã tuyệt tự hạt giống nhân ái?!?
(khủng bố. trắng).
.
đêm. mưa.
em. rặng smocking-tree
không mùi.
chỉ có vị chát. đắng,
lúc em quay lưng,
khủng bố trắng xông vô,
chẻ đôi chúng ta,
trả cho cống, rãnh.
3.
không biết gió đem biển về lợp mái nhà bao giờ?
tôi tỉnh dậy lúc bày ngựa đã rầm rập sải vó cùng khắp giấc mơ.
(tựa những con sóng nghìn chân, điên cuồng trên những ngọn bờm nhấp nhô,
khói).
chúng cười khi dễ,
lúc thấy tôi hụt hơi:
cố ngoi khỏi mặt nước.
giấc mơ tôi động kinh,
giữa rừng / em / cháy nỏ đời sau.
.
đêm. mưa.
dĩ vãng không mùi!.!
chỉ những hạt mưa khóc bằng mùi riêng, trên vai nó.
cuối đường (hay cuối giấc mơ?)
một đám người thất thần, căng biểu ngữ, la ó:
“vô can”.
và, đám khác tung hô:
“khủng bố. trắng!”
Du Tử Lê
(Calif. Nov. – 2014)