xin hãy uống cùng tôi:
thủy triều tăng muối mặn
nước mắt tự bao đời
tồn lưu trong mỗi kiếp.
xin hãy nhớ giùm tôi:
nửa nhân gian lạnh. đói
cho tới tận cuối đời,
vẫn còn thèm miếng bánh!
xin lắng nghe cùng tôi:
tiếng rú, gầm bom đạn
trái đất vạc dầu sôi
bốc hơi bao hạnh phúc.
xin hãy thấy cùng tôi
hận thù như ngọn lửa
chết rồi vẫn chưa nguôi
còn cháy bùng cõi khác.
xin hãy là thi sĩ:
trái tim như lẵng hoa.
đời nào rồi cũng qua
khởi tự ta: nhân ái.
xin hãy hát cùng tôi
bài ca nhân loại, mới.
ta rồi sẽ xa khơi,
riêng niềm vui nở, mãi.
niềm vui sẽ sinh sôi,
dù tôi không còn nữa.
Du Tử Lê
(Mar. 2015)
Thật may, anh là người chưa nhũn não
ngày lại ngày tự múc óc nuôi mình
ộc ra con chữ
ộc ra tâm can kiến tạo sinh thành
Người đời gọi anh là nhà văn
anh vẫn gọi anh là bác thợ cày
cày trên giấy trắng
những luống chữ đen đen
Anh là chiếc hộp đen tích đầy sự sống
lai ghép những mảnh đời thành nhân vật bước ra
chân thiện mỹ thấp hèn hay độc ác
chẳng là ta mà sao vẫn là ta?
Một thế giới riêng nhà văn mang tới
cho ta yêu cho ta giận cho ta thương
cho ta thấy nhân gian buồn vô tận
những nỗi buồn chấu cắn chẳng buồn hơn
Anh báo động một ngày tình tan rữa
sói thay người thống soái cả trần gian
trong tuyệt vọng anh tin từng con chữ
sẽ cứu rỗi địa cầu dù con chữ mong manh
Bởi anh là nhà văn
anh là người chưa nhũn não...
25.9.2002
xin hãy là thi sĩ:
trái tim như lãng hoa.
đời nào rồi cũng qua
khởi tự ta: nhân ái.