1.
tôi muốn kể em nghe
dù mùa hạ đã đem theo tiếng ve
/đỏ/ phương trời khác.
những vì sao
thôi là những nốt nhạc xanh
hát mình ên
những khuya khoắt nhốt chúng ta
trong căn phòng chỉ có thể kê duy nhất chiếc giường hẹp.
tôi chẩy nghiêng vào em
(thanh xuân một thời mất dấu).
2.
tôi muốn gọi em về
kể em nghe:
sẽ có ngày chúng ta không nhận ra mình.
dù cuộc đời vẫn trôi
như thể không một ai thuộc nhân gian này có mặt!
3.
tôi muốn kể em nghe
dù thành phố treo ngược
gió tự xóa đường bay
mưa không còn ký ức.
núi quỳ phục xin chim về cưới, hỏi.
dù ta sẽ đánh rơi ngày sắp tới.
(khi một trong hai đứa sẽ không còn nữa)
như hàng cây tự chặt cụt đầu mình
lấy chỗ mọc thêm rất nhanh, những cái đầu buồn bã, khác.
4.
tôi vẫn muốn kể em nghe
dù hoa khế thôi nở.
giếng xưa đã lấp.
con đường đất nện không cách gì nhớ hết vết thương / thân thể
dù bờ sông thôi níu, gọi con thuyền.
những giải đèn sông Hàn / dòng khuya đã tắt.
kè đá xưa ngằn ngặt khúc thương, riêng.
em và, tôi: tội nghiệp.
ghế đá muộn, quay lưng khước từ chúng ta
(như khước từ cỏ, rác!!!)
5.
tôi vẫn muốn gọi em về
nơi xua đuổi chúng ta
nhiều chục năm trước
mỗi con người đều cần một nơi để thuộc về
như chúng ta đã thuộc về nhau:
- tự kiếp nào?
- ai biết!?!
Du Tử Lê
(Từ sổ tay July 2013)