mưa như những chấm than(!)
đầy lòng tôi trang giấy.
dăm con chữ xốn xang,
hỏi tôi về người ấy.
lần theo vết thương tâm:
tôi thấy tôi trốn. chạy.
mặt đường như tấm gương
hắt lại hình ai đấy.
những hàng cây lao lung
vẽ nụ cười mụ dạy.
đêm ngạt ngào vuông khăn
phủ buồn tôi trông cậy.
chiều song sinh dòng sông,
trôi theo triền tóc ngắn.
những cánh chim về không,
bỏ sau lưng bớt-nắng.
bàn tay người bao dung:
- e đời sau tuyệt tự
tôi thấy tôi rạng đông:
- từ môi người: trái cấm.
Du Tử Lê
(Garden Grove, July 2015)
Tôi không biết mình nhận xét như vậy có đúng không. Nhưng thơ của ông làm tôi thấy cuộc sống quá lớn lao và mênh mông vô cùng tận. Chỉ là vì con người quá nhỏ bé trong những thứ chật chội xung quanh mình, còn thì cuộc đời vẫn thênh thang cho ta tha hồ sáng tạo.
Tôi thích bài thơ đầy tính triết lý từ những hình ảnh đơn giản của cuộc sống.
Cảm ơn ông đã cho độc giả những bài thơ hay.