và, đpp.
mưa thả tôi ngược chiều quay trái đất
về môi người: chiếc lá. thuở lên năm?
cây hỏi đất? tôi hỏi tôi khuyết tật?
khi điều gì như thể sắp chia tan?
hương chờ gió / tôi chờ nương tóc suối /
nắng đi xa cho nụ ngực về gần.
vai vẫn nhớ vết răng thời bé dại
sông ở cùng tôi nhé:
- phút lâm chung?
thân thể vốn bốn phần năm chứa nước
người trong tôi vốn chiếm cả năm phần.
hạnh phúc đó, chỉ như lời nói muộn!.!
sự thật tôi mòn mỏi đã trăm năm.
không ai biết / buổi chiều tôi ướt, sũng /
tiếng chim kêu tìm mẹ trước đêm về.
người cũng thế! đâu biết rằng tôi đã,
gọi hồn tôi tán lạc tận khuya nào?!?
chân hối hả / xấn sâu rừng địa ngục /
ngọn thiên đàng đã lở, sụp sau lưng.
tôi sống lại / từ môi người dĩ vãng /
rạn hồi chuông tân khổ xớt ngang thân.
tôi nằm đợi hết chiều quay trái đất.
mai, lắng nghe:
- chim vẫn gọi tên người.
Du Tử Lê,
(Garden
Grove, May 2016)
Yêu nhân gian mộng mộng đến vô cùng
Anh là nước nên đời Anh vô lượng
Tâm yêu thương gởi tới vô cùng