ngày ấy, khi nắng sớm lên ba
chúng ta đã lên bảy.
ngồi với nhau trong hành lang có song sắt to như chiếc lồng nhốt thú dữ
(chúng ta hiền hơn cục bột).
nắng dệt những sợi tơ xanh
thành chiếc khăn,
quấn quanh cổ em gầy.
(thơm. khúc bánh mì baguette).
.
nắng cầm tay tôi tìm nơi ấm áp nhất của thân thể em
để… ở trọ.
.
ngày ấy, khi cây bạch đàn mới lên bốn
chúng ta đã lên sáu.
dưới những chùm hoa trắng nhạt,
buổi trưa xúi bẩy chúng ta:
“hãy thử hôn nhau…”
Và, trong niềm kính sợ Chúa!
chúng con thề, chỉ duy con sóc lang thang
vô tình thấy được.
.
ngày ấy, khi mưa còn chớp đèn đợi chờ lên tám,
ta thực sự chưa lên hai.
trong bóng tối hoang mang của số mười
(con số lành?)
ngày nào sẽ gẫy?!?
ô! đáng buồn sao…
khi một trong hai đứa vẫn sống
trong hình hài số mười lộn ngược!!!
như mới đây thôi,
tôi cuộn tròn.
nằm ngược chiều.
sát bên em:
chờ cơn nôn những ngày trúng thực!!!
Du Tử Lê
Garden Grove, 2. 2017)