ngoài quán cà phê,
một cuối tuần,
lần đầu tiên tôi gặp người thiếu niên tóc vàng,
ngồi thả chân xuống vỉa hè.
hai chiếc nạng đặt ngay ngắn một bên.
bên còn lại là chiếc lon sắt nhỏ.
trong đã có sẵn ít đồng tiền lẻ
đôi người vào / ra nhìn cậu khó chịu
tôi order xong phần cà phê của mình
trở ra. ngồi xuống cạnh cậu.
tôi nở một nụ cười thân thiện, làm quen
hỏi cậu có muốn ly cappuccino?
cậu lắc đầu. Hỏi tôi tại sao cười với cậu?
tôi nói, cậu làm tôi nhớ tới một người bạn trẻ cũng bị polio khi còn rất trẻ.
nhưng anh ấy có tài làm nhạc và đánh máy chữ… “tuyệt vời”
tôi nói thêm:
dường như thượng đế vẫn thường bù đắp cho những người khuyết tật một tài năng đặc biệt nào đó.
cậu lắc đầu bảo, cho tới giờ,
cậu vẫn không thấy thượng đế ban cho cậu một ân sủng nào cả.
cậu hỏi lại tôi:
người bạn nhỏ đó, của tôi hiện ở đâu?
tôi nói, anh mất rồi. Cách đây khoảng năm năm.
cậu lại hỏi , có phải vì cặp nạng của cậu khiến tôi nhớ bạn?
tôi nói đúng thế.
vì hình ảnh gọi hình ảnh,
cũng như buồn / vui sẽ vẫy tay gọi nhau
nhân loại quân quần với nhau vì vậy.
có vẻ như cậu không thích hợp cách gợi chuyện của tôi.
tôi ra khỏi sự lúng túng của mình bằng hành động góp vào lon sắt của cậu hai đồng lẻ.
cậu kể cậu có tiền trợ cấp của chính phủ.
cuối tuần thỉnh thoảng ra ngồi đây là muốn giúp mẹ chút đỉnh
mặc dù mẹ cậu không muốn thấy cậu làm như vậy vì sợ cảnh sát.
“ngay từ nhỏ, tôi đã không biết mặt ba tôi…”
cậu nói thêm trước khi im lặng,
nhìn vào dòng xe chảy bất tận trên đường.
tôi giơ tay định vuốt mái tóc vàng óng, nhuộm hoàng hôn,
như mật ong của cậu.
thay vào đó, tôi kể kinh nghiệm riêng của mình,
cho thấy,
-có những điều to lớn tưởng không thể nào xẩy ra trong đời
thì, cuối cùng thượng đế đã đem tới cho mỗi chúng ta một tặng phẩm quý giá,
-đặc biệt. riêng.
trường hợp cá nhân tôi, cuối cùng, thượng đế
thượng đế đã cho tôi người bạn đời tôi hôm nay…
niềm an ủi vĩ đại nhất trong tuổi già quá nhiều bệnh hoạn của mình!.!
dù cậu không tin, tôi vẫn nói:
“tôi nghĩ, cuối cùng, thượng đế cũng sẽ đem tới cho cậu và mẹ cậu,
những tặng phẩm từ trời.”
.
hai tuần sau, tôi trở lại quán cà phê từng gặp gỡ người bạn nhỏ bị handicraft.
cậu bé không có đó.
những người làm việc trong quán nói,
“không để ý,
nên không biết cậu bị bệnh hay, đã gặp rắc rối với cảnh sát tuần tiễu?
Du Tử Lê
(Valentine 2017-tháng 10-2018)