khi boomerang bay trở lại dưới chân tôi,
nó không chỉ là một thanh sắt hình chữ “>” ngang.
nó còn mang lại cho tôi ký ức.
(dĩ nhiên, nó vẫn thua tôi xa.)
nó không thể phân biệt
ký ức nào vui? ký ức nào buồn?
thí dụ ngày chúng ta thất lạc nhau
em trở thành kẻ khác!
với tôi, vì thế, nhân loại cũng trở thành kẻ khác!
ngay những con chim sẻ mới nở
cũng nhận biết nỗi buồn
nên, hoảng hốt kêu đêm,
khi cha mẹ chúng không trở về với chúng.
rồi những chiếc lá sâu ăn,
cũng biết rằng từ nay chúng đã bị khuyết tật.
như tôi, một ngày, bỗng nhận ra mình
chẳng những không còn nguyên hình hài,
mà, tâm trí cũng có phần hơi bị… tửng
(do em bỏ đi!)
.
khi boomerang bay trở lại dưới chân tôi,
nó không chỉ là một thanh sắt hình chữ “>” ngang
nó còn mang lại cho tôi ký ức.
dĩ nhiên, nó vẫn… thua tôi xa,
khi không phân biệt được
ký ức nào vui? ký ức nào buồn?
tuy nó đã mang về cho tôi
những nơi chốn chúng ta từng đi qua.
những sớm mai chúng ta là bình minh..
biển trong mắt nhau.
trời đất cũng tranh nhau hiện ra trong mắt nhau.
thậm chí chiếc khăn mặt dùng chung,
cũng đầy hơi hớm nhau.
và trên tấm drap trải giường
cũng tranh nhau chia phần
vệt ố.
(mặc dù tôi đã nói
thân, tâm tôi từng bị handicap)
.
-Boomerang?
đúng rồi boomerang. chính nó,
(dù thua tôi xa)
vẫn mang về cho tôi những buổi trưa tìm nhau
khi nắng, gió cũng giúp tôi ngược, xuôi tìm em
nhưng em vốn là không khí
đâu có hình thể, màu sắc gì
khiến nắng gió phải khuyên tôi,
“hãy kiên nhẫn đợi đến tối,
nàng sẽ hiện ra như một người tù bất ngờ,
được trả tự do sớm…”
.
khi boomerang bay trở lại dưới chân tôi,
nó không chỉ là một thanh sắt hình chữ “>” ngang
(dù thua tôi xa)
nó vẫn mang lại cho tôi ký ức.
tất nhiên nó không thể phân biệt
ký ức nào vui? ký ức nào buồn?
nhưng nó vẫn mang về cho tôi:
những mảnh đất quê hương
nơi nuôi chúng ta khôn lớn
đó là Hà Nam, Hà Nội, Huế, Đà Nẵng,
Pleiku, Đà Lạt, Sài Gòn, Vũng Tàu…
và những trái strawberry
đỏ như môi em
(đỏ tới thảng thốt.)
…
khi boomerang bay trở lại dưới chân tôi,
không biết có phải nó chợt hiểu ra,
bây giờ tôi đã già (?)
nên nó bỗng tươi cười,
mang lại cho tôi những ngày êm ả.
những ngày còn được sống thêm bên em
(giữa lúc bao nhiêu người quanh tôi đã khuất)
nhưng có thể nó đã alzheimer
nên, quên không nói cho tôi biết:
-những ngày còn được sống với em
với tôi là tình yêu cuối cùng.
-hay chính em:
là quê hương tôi đã mất!?!
nên, tôi đành phải tự nói:
“cảm ơn. thương lắm!!!”
DTL,
(Garden Grove, June 2019)
Cầu mong ở nơi nào đó Chú cảm thấy yên vui