ORCHID LÂM QUỲNH - Thái Thanh: “Tại sao mình phải sợ”

28 Tháng Ba 202012:24 CH(Xem: 8337)
ORCHID LÂM QUỲNH - Thái Thanh: “Tại sao mình phải sợ”



Cách đây một tháng, khi đường phố vẫn còn tấp nập, rộn ràng, mẹ tôi hốt hoảng nghe tiếng hát Thái Thanh từ chiếc radio vang lên: “Nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi.” Mẹ tôi nói: “Mẹ nghe tiếng Bác Thái Thanh hát trong radio, tự nhiên lòng lo, cứ sợ sau đó xướng ngôn viên loan tin dữ, may quá không phải.” Tôi la, “Mẹ tào lao.”

Vậy mà đúng một tuần sau, tin dữ đã thành tin thật.

IMG_3179
Bác Thái Thanh ký trên tường nhà Lưu Niệm Du Tử Lê



Khi đọc những dòng chữ báo tin Bác Thái Thanh đã thật sự ra đi, lồng ngực tôi, như bị vò nát, ép dẹp… Cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn không phủ dụ được mình, như Bác Tô Thùy Yên: Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai. (1) khi mà càng ngày, thế hệ của chúng tôi, cứ liên tục phải nhận thêm “Nghìn trùng xa cách”, với những người của ngày tháng cũ.

Trong những ngày tháng cũ, xung quanh tôi, luôn tràn ngập tiếng cười của Bố và bằng hữu. Đó là những lần cả nhà được hẹn hò với Bác Bùi Bảo Trúc, tại nhà hàng quen thuộc Nguyễn Huệ, của bác Cảnh, chàng công tử Hà Thành, mỗi khi Bác Trúc từ Hoa Thịnh Đốn về thăm Cali. Bác có thói quen gọi những món độc địa: Thịt đông dưa chua, thịt mỡ kho trứng,… Bác nói: Ăn cho bỏ những ngày cơ cực.

BuiBaoTruc-content-content


Trong những ngày tháng cũ, gần như mỗi tối, tôi được gặp bác Mai Thảo, để được nghe Bác nói: “Mày muốn ăn gì thì cứ gọi, ông đếch lo.”


Những ngày tháng cũ ấy, cứ đúng 3 giờ chiều mỗi ngày, chuông điện thoại nhà vang lên: “Có bố Lê ở nhà không cháu?” và đương nhiên là Bố phải có mặt ở nhà, để chờ Bác Nguyên Sa cập nhật tình hình Bolsa (cái hay là Bác không hề ra khỏi nhà nhưng chuyện gì cũng biết.) Thuở ấy tôi chỉ là một đứa bé, nép mình dưới những tàn cây cổ thụ, uy nghi, vững chãi. Vậy mà giờ đây, tôi và cả nhiều thế hệ, phải chứng kiến những cây cổ thụ kia, từ từ đổ ập.   
 

IMG_3180
Từ Trái: Đứng: Hồng Vân, vợ chồng Sơn, Orchid. Hàng ngồi: Du Tử Lê, Quỳnh Hương, Thái Thanh, Hạnh Tuyền (Hình chụp tại quán Sông Long)



Cũng trong những ngày tháng cũ, khoảng 2 đến 3 tháng, tôi lại được đến thăm nhà Bác Thái Thanh. Ở tuổi mới lên 10, lại rời Việt Nam khi còn quá nhỏ, tôi không thấu hiểu được sự xót xa khi tiếng hát ấy cất lên: “Tôi yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời.” Nhưng ngày ấy, tôi đã sớm nhận ra, trước mắt mình, không chỉ là tiếng hát, mà là một người phụ nữ đầy cá tính, sắc bén, đởm lược, kiên cường, dũng mãnh...

IMG_3185
Từ trái: Nguyễn Đình Thuần, Orchid, Thái Thanh (Hình nhân buổi triển lãm tranh của Họa Sĩ Nguyễn Đình Thuần tại sân nhà Du Tử Lê)



Trong những lần gặp gỡ, tôi rất ít nghe Bác Thái Thanh hát. Đó là những giây phút tôi chứng kiến Bác lục đục nấu ăn trong bếp, dọn dẹp nhà trước cửa sau. Tôi không phải là họa sĩ, nhưng nếu bắt tôi vẽ một bức tranh mô tả nhà bác Thái Thanh, tôi sẽ hoàn thành một cách dễ dàng. Vì ngôi nhà mang tên Thái Thanh quá quen thuộc với tôi, những đồ vật được sắp đặt ngay ngắn, mỹ thuật, đặc biệt là mọi thứ sạch như lau như li. Vậy mà một hôm, một món đồ đã di chuyển sang chỗ mới, đó là cái Microwave nhà Bác. Bác khệ nệ bưng ra để trước mẹ tôi và nói: Tuyền à, nhà em không có phải không, thôi em đem cái này về. Rồi rất nhanh nhẹn, bác bấm nút, máy chạy ro ro. “Đấy! đấy! cái Microwave của chị cho còn chạy đấy nhé!”

IMG_3187
Chữ ký Thái Thanh trên cây đàn nhà Du Tử Lê



Đó không phải là lần duy nhất Bác Thái Thanh cứu mẹ tôi. Dù đã 20 năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in vào một đêm thơ nhạc Du Tử Lê. Nửa chương trình thì xảy ra một trục trặc, không nhỏ, khiến một cô cũng là người có tiếng trong cộng đồng, không vui. Cô ấy bị một cô khác, cũng là người nổi tiếng, làm cho cô phẫn nộ. Không biết cô nghĩ gì mà cô chọn mẹ tôi để trút phẫn nộ. Vì vậy, khi được lên sân khấu, cô ấy lập tức, “rút gươm”. Cô ấy khiến cho cả hội trường hoang mang, không đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Khi múa xong vài đường gươm, cô không dừng ở đó, mà gọi mẹ tôi lên sân khấu để trao bó hoa, bó hoa không hề dành cho mẹ tôi trước đó. Cả rạp lặng như tờ, đến nghẹt thở. Sau vài phút dài hơn thế kỷ, mẹ tôi rời ghế tiến gần đến sân khấu. Bà không lên sân khấu mà đứng dưới đưa hai tay lên nhận bó hoa. Khi về nhà, mẹ tôi mới thổ lộ: Thấy cô ấy dữ quá, rồi tự nhiên gọi mẹ lên sân khấu nhận hoa, mẹ lạnh cả người. Nhưng ngay lúc ấy, Bác Thái Thanh ngồi bên cạnh, đặt tay mình lên tay mẹ và nói:"Em đứng dậy, đi đi, nhưng không lên sân khấu, đứng dưới đất nhận hoa, nghe chưa!” (Sau này Bác Thái Thanh giải thích, mình đứng dưới thì nó phải cúi xuống trao hoa cho mình.)

IMG_3182
Từ Trái: Du Tử Lê, Thái Thanh, Cao Tiêu, Kiều Chinh



Sau ngày hôm ấy, Thái Thanh, trong lòng tôi, không chỉ là tiếng hát vượt thời gian, Bác là hiện thân của trường ca Mẹ Việt Nam, kiên cường, dũng mãnh.

Thái Thanh từ lâu đã được mệnh danh là “Tiếng hát vượt thời gian.” Đúng vậy, chỉ có thể dùng thời gian, để cân đo giọng hát đó. Vậy mà, danh ca Thái Thanh, đã qua mặt cả thời gian. giọng hát đó là mặt trời, là nụ cười, là hơi thở. Tiếng hát đó, đánh tan bóng tối, khổ đau, vực thẳm. Vì ngay chính con người Thái Thanh, trước mọi khổ đau, cũng không hề khuất phục. Bác có một loạt những câu như “lệnh” với mẹ tôi, bắt đầu bằng tiêu đề: “Tại sao phải sợ”


-Tại sao em sợ lái xe? Em lái được xe 2 bánh không? Được! Vậy tại sao xe 4 bánh vững vàng hơn lại sợ?! Lái đi.


-Tại sao sợ Lê? Lê có là gì thì cũng là đàn ông, mình đẻ ra đàn ông mà, tại sao sợ?!

Trong tôi vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh, gương mặt bác Thái Thanh đắc chí khi tiếng o o vang lên từ chiếc Microwave.


Trong tôi vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh một ông già Mai Thảo kén ăn, ăn hết một lúc mấy lát bánh tét do Bác Thái Thanh dọn ra, vào một dịp Tết năm nào.

MaiThao_DTL_content


Trong tôi vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh mẹ tôi ôm bó hoa đi sau bác Mai Thảo, trong ngày 5 Tháng Tám mỗi năm, nhân dịp sinh nhật bác Thái Thanh. Bác Mai Thảo không bao giờ mang hoa, mà cứ sai mẹ tôi mang hàng năm. Cho đến những năm gần cuối đời, trí nhớ cùn nhụt, Bác không còn nhớ ngày sinh của Bác Thái Thanh nữa, nhưng mẹ tôi và cả Bố tôi, cũng không một lời nhắc Bác.


Hôm qua, ghé thăm mộ Bố, rất rõ, giữa vắng lặng, bình an… tôi nghe giọng cười của Bố, giòn tan trong sớm mai. Chắc là đang rất vui với bạn bè.


Tôi cũng không quên ghé thăm mộ Bác Mai Thảo, để thấy trên bia, Bác mỉm cười lém lĩnh: Cười tủm còn thương chỗ đặt nào. (1) 


Orchid Lâm Quỳnh
________

(1) Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai

...Biểu dương - hãy biểu dương cùng tận
Vinh dự lầm than của kiếp người
Hi hữu một lần trên trái đất
Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai

Tô Thùy Yên

(2) Chỗ đặt

Đặt tay vào chỗ không thể đặt

Vậy mà đặt được chẳng làm sao

Mười năm gặp lại trên hè phố

Cười tủm còn thương chỗ đặt nào.
Mai Thảo

Ý kiến bạn đọc
07 Tháng Tư 202111:40 CH
Khách
"Chỗ không thể đặt " là chỗ nào vậy cô ORCHID?
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17082)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12292)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19021)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9197)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8362)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 627)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 999)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1189)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22487)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14031)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19192)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7913)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8828)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8509)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11076)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30728)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20823)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25523)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22919)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21746)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19805)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18065)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19263)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16928)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16120)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24521)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31966)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34940)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,