Tôi yêu thành phố với tình yêu lang thang về muộn
Vì đêm thành phố là đôi mắt buồn của người thiếu phụ
Đường Bàn Cờ muôn lối – hẽm Nguyễn Tri Phương rối tơ
Hàng cây cao vút ven bờ
Như những cột giáo đường lờ mờ ánh sáng
Tôi yêu thành phố với những chiều vàng lá rụng
Về chiều thành phố là bộ ngực nở căng của người thiếu nữ
Bụi tung bay mỏi mắt thế nhân
Thành phố bùng lên muôn màu quyến rũ
Khi ánh sáng nhạt dần
Những âm thanh cuồn cuộn xô nhau trên đường nhựa
Căn nhà xanh, vàng mở toang từng cánh cửa
Và những người con gái trong thành phố
Tóc ngắn uốn nõn nà khuôn cổ
Áo vạn màu phất phới hoa bay
Tôi yêu thành phố dù là ban ngày
Vì thành phố không chỉ như một quán trọ
Còn có nghĩa là người em gái nhỏ
Cho linh hồn có chỗ dừng chân
Rồi lưu lại trong tim ít nhiều kỷ niệm
Thành phố ơi thành phố nghiêng mái tóc trần
Xót xa yêu thương tuy em nhỏ dại
Mà lòng vươn muôn tay che tội lỗi
Cùng dấu kỹ những đê hèn về đêm
Thành phố là đôi mắt buồn của người thiếu phụ
Hay bộ ngực nở căng của người thiếu nữ
Cúi hôn em lòng dã thú thèm thuồng
1961.