em, thánh nữ trả tôi về địa ngục
chiều Adam chôn dấu bóng Eva.
những con rắn đời nay còn nhiễm tội.
huống chi tôi! nào dám thở than gì.
sầu một thuở cho trần gian gió mãi.
buồn xâm xoi từng dấu lở chân cầu.
khung cửa-hẹp là biệt ly thứ nhất.
những hồi chuông chưa đủ gọi em, về.
trăm hạt giống chắc hạt nào đã xấu!?
chỉ không may nhằm chỗ chẳng lên mầm.
tôi cũng vậy gieo tình lên đá sỏi - -
có đâu ngờ hết kiếp vẫn băn khoăn.
em cứu rỗi đời ai? tôi chẳng biết!
riêng tháng năm. từ đó. đã phân, ly
vì sinh, tử vốn là điều khó nói
cách gì tôi biết được sẽ... khi nào!
tôi, bé dại không hề xin có mặt
mới lên ba, cha chết bởi ưu phiền.
mẹ tất tả dắt con vào cuộc sống;
để cuối cùng cũng bỏ hết sau lưng.
tôi, đôi lúc thấy mình như củi mục
giữa dòng sông. biền biệt biết đâu nguồn.
em tinh khiết trên đỉnh đồi Thánh-Giá
tôi gõ hoài một cánh cửa vong thân!
ai ném đá mà tôi đau quá vậy?
ai hò reo tôi lạnh đến chưa từng?
ai cáo buộc cho ai làm chứng dối?
ai chia tay còn hắt lại điêu tàn?
tôi muốn được minh oan ngày phán xét.
và mối tình ngoại giáo đã cho đi.
trước nhan Chúa linh hồn kia sẽ hỏi:
- em trao tôi cho sự dữ bao giờ?
6-91