tôi xin mồi điếu thuốc
để soi lại bóng mình
đêm nay
phòng mai kia lỡ chết
có ai sống
mà không một lần ngắm nhìn chiếc bóng
không một lần co quắp tay chân?
chàng khóc trọn buổi mai
vẫn còn hoài nước mắt
chiếc bóng chàng yên lặng.
cho tôi xin chút lửa
mồi lại điếu thuốc này
đã tắt
bóng tôi cũng mờ
nỗi buồn thầm, mới chớm
bồng cao như cỏ non
anh van em đừng bắt anh phải nghĩ
có nhặt nhạnh suốt đời
rồi cuối cùng cũng trần truồng lúc chết.
áo quan và thịt xương
không làm nên hạnh phúc!
mộng tưởng là viên phấn
viết trên bảng thời gian
hoài hoài không thành chữ.
tình yêu nào chả thế
một tấm ảnh sớm phai
chỉ mờ mờ nước thuốc.
trái tim chàng quấn quanh bởi
nhiều chiếc khăn trắng nhỏ
những chiếc khăn thơm nức hơi nàng.
tôi sống khổ cả đời
vì luôn thèm nương kẻ khác.
phải chăng tôi đã nói
đời tôi như chiếc màn
căng ra rồi kéo lại.
sân khấu ẩn bên trong
diễn biến cuộc đ̀ời thực.
em làm sao ngó thấy
lúc giọt lệ tôi rơi,
khăn tay nào lau kịp!
khi tay gõ cửa đời,
bóng in ngoài bức vách.
nước mắt không đủ soi
dấu người đã biến dạng.
tôi hăm hở đua theo nghìn cám dỗ
tay hoan hô và miệng a dua.
cũng chẳng từ van lơn kẻ lạ.
bởi quá sợ cô đơn
tôi xoay sở trong tay người trói buộc.
bóng ngoi lên thân ngụp xuống bao lần.
tôi tự hỏi lại tôi
mày là ai đứng đó?
đợi chờ muôn ngàn năm
tiếng than mình dội lại!
ngay từ phút làm người
ta đã là hai kẻ
quỷ và thần chia ngôi
đều như nhau đốn mạt.
Du Tử Lê
(1966.)