đêm nào đó
tôi bỗng thấy
mình biến thành máng cỏ
em hóa chúa giáng
sinh
trong mắt tôi lội lầy bóng tối
ai là
thánh ju se
đã dẫn em đưa tới
bây giờ điều
hiển nhiên
em giáng sinh đóng vai người cứu
rỗi
linh hồn tôi lêu lổng
sau mỗi lần môi
hôn
em nhiều lời tra hỏi
về quá khứ tương
lai
tất cả tôi đều mù mịt
làm sao ta có thể
nói hơn
những điều nhận, biết
cũng không
thể biện biệt
kẻ nào tội nhiều kẻ nào tội
ít
đời sống
ta vốn mỗi người một lẽ
như tay chân không cùng
mọc một nơi
em cho tôi muôn
ngàn lời ve vuốt
và bàn tay xoè rợp bóng
đời
tôi nhảy nhót trên hàng rào đạo lý
máu
phun ra tanh mặn tuổi thơ hồng
dòng bất hạnh
chảy dài kiếp kiếp
chúa ở xa chẳng dám lại
gần
ví như em
có cùng tôi chung một ngực
thở
cũng chẳng hiểu tại sao
tôi hay buồn hay
chán
vì sao đã bao lần tôi muốn chết
bao lần
tôi tự sỉ nhục tôi
và cả tôi nữa đây
cũng
chẳng hiểu bởi đâu mình vẫn sống
hãy tự cứu
lấy mình
phải thế không em
khi đầu cao hơn
vai
chân còn ở dưới thấp
tay chưa mọc cánh
thần
thiên đàng không thể có
có bao giờ tôi
dám tưởng mơ về thánh ju se
hình tượng của
những người nghĩ mình thánh thiện
tôi chỉ xin
làm thằng bán chúa
(cả trăm lần, mày thằng
tham vọng, ju đa)
bởi tôi chỉ muốn làm người
sống có tình
yêu (và yêu mãi em thôi)
cho đến khi thịt xương tôi
rã mục
tôi nghĩ rằng tôi đã giết em
ngay lúc
lời vừa ngỏ
lúc môi hôn vừa chợt ghé
lúc
vòng tay chưa kịp chặt
lúc ái ân chưa có một
lần
bây giờ em đã thấy
khi yêu nhau ta biến
dạng hình hài
xin chúa cứ ở
xa
mặc chúng ta tội lỗi
không ai cứu được
ai
khi mắt còn hé mở
đêm nào đó
tôi thấy mình gõ cửa
nhầm nhà ai
có áo quan
quàn một góc
và lúc ấy
tôi
biết rằng chúa chưa kịp tới
trong khi đời đã
vội lánh xa.
(1965.)