có bao giờ anh
nói
rằng em phải tin anh
như đời người không
có thật
hạnh phúc và tương lai
là những gì
sẽ tới
có bao giờ
anh nói
rằng em phải nghe anh
thỏa mãn mình dục
vọng
lẩn trốn ta trong đêm
bằng cách lần tay
lầm bầm tính tuổi
ta không dối
nổi ta
dù trước mặt mọi người
ta thu hình,
khép bóng
bởi thế nào
chăng nữa
rồi em cũng thấy em
cao trên vòm
tuyệt vọng
lúc ấy dù tóc em nối lại
cũng
không đủ dò thấu đáy sâu
huyệt đời mình tăm
tối
và dĩ nhiên không có gì vọng lại
ngoài
hơi thở của em
đã vô cùng yếu ớt
bởi thế nào
chăng nữa
rồi em cũng thấy em
qua xác người
đã chết
mắt mở mà tay co
miệng ngậm mà
chân duỗi
hạnh phúc nào
cũng xa
trước khi dòng máu nguội
tình yêu nào
chẳng phai
khi mắt còn mở lớn
anh cũng thế
mà thôi
khi yêu như lúc chết
khi buồn như lúc
vui
tất cả đều giả dối
chính khuôn mặt
của anh
ngày ngày còn phải cầm gương soi lại
bây giờ anh hôn
em
đừng nghĩ là tội lỗi
bây giờ anh hôn
em
đừng nghĩ gì khác hơn
không có trái
tim nào
đập ngoài lồng ngực cả
không có đời
sống nào
không treo trên ngọn cao
đón chờ đàn
quạ tới
không có giọt lệ nào
rơi từ sau lưng
ta
không có vực
sâu nào
không xô vùi ta xuống
cũng như anh và
em
có bao giờ thoát khỏi
ngọn đao từ tay
mình
chém ngang thân bất hạnh
máu bật chảy
thành vòi
vẽ hình ai cổ quái
anh cố nhìn
ra anh
nhưng chỉ thấy
bước mình chập choạng...
(Trích “Tay Gõ Cửa Đời,” 1967.)