khi những tay sương mù quấn quýt như trên những đỉnh thơng oằn mình thấp xuớng
khi những cánh thược dược đỏ dài và lả đi như những ngón tay em sau đêm hoan lạc
khi con dớc ngược vắt ngang qua đời đất thịt đỏ
(như thân thể em chín muời, bày ra cho nỡi buờn thắp sáng lên từng tấc thịt da)
và cánh tay anh gầy khơ, thơ bạo
khi nụ khát thèm gắn trên má em nhạt nhẽo
ở đây đêm bắt đầu
cùng nỡi buờn giập câm
gió từ thung lũng chết
gọi tên người vừa qua
rời lần lượt chúng ta
theo nhau về cõi đó
hỡi người yêu hỡi bằng hữu
hãy âu yếm lấy nỡi tuyệt vọng mình
hãy nâng niu khớn khó
hãy vén thu hơi thở
để đợi chờ ngày mai
sẽ ra đi lần lượt
tương lai nào cũng thế
mợt kẻ vuớt mắt mình
cuợc đời nào chẳng lỡ
ngay khi được sinh ra
trên quê hương đởi chủ.
(1966.)
Gửi ý kiến của bạn