Tác giả viết năm 1978, sau ba năm làm ca hai, mỗi đêm khuya, khi trở về từ sở làm, ông thấy, trước sau chỉ có một vầng trăng dõi theo lộ trình hiu quạnh của ông. Nhưng sau ba năm, ông vẫn không tìm được một gần gũi, một đồng cảm nào giữa vầng trăng xứ người và thân phận tỵ nạn, lưu đầy của mình.
Trái với một vài dư luận cho rằng, khi soạn thành ca khúc, cố nhạc sĩ Phạm Đình Chuơng chỉ mất có 1 tiếng đồng hồ. Mà, ngược. lại. Đó là bài thơ mà nhạc sĩ Hoài Bắc Phạm Đình Chương mất nhiều thì giờ nhất, trong tổng số 20 bài thơ phổ nhạc trong sự nghiệp âm nhạc của ông.
Thủ Bút Của Phạm Đình Chương
Ông vật vã với bài thơ Đêm, Nhớ Trăng Saigòn đến độ nhà văn Mai Thảo, những đêm ở lại nhà Phạm Đình Chương đã phải bực mình, chửi thề, và bảo rằng:
"Sao không vứt mẹ nó bài thơ đó đi...."
Và, nhạc sĩ Phạm Đình Chương cũng bực mình, văng tục lại:
"Anh câm cái mồm anh đi. Anh biết mẹ gì về âm nhạc mà nói."
Lý do nhạc sĩ Phạm Đình Chương vật vã trên nửa năm với bài Đêm, Nhớ Trăng Saigòn, vì ông muốn phá bỏ cái nhịp đều đặn của thơ lục bát.
Hơn nữa, ông cũng muốn chứng tỏ ông ra khỏi cái khuôn mẫu được coi là chuẩn mực, là tuyệt vời mà Phạm Duy đã đạt tới khi Phạm Duy phổ nhạc bài thơ Ngậm Ngùi, cũng lục bát của Huy Cận.
Thái Thanh
đêm, nhớ trăng sài gòn
gửi Trần Cao Lĩnh
đêm về theo vết xe lăn
tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
tìm tôi đèn thắp hai hàng
lạc nhau cuối phố sương quàng cổ cây
ngỡ hồn tu xứ mưa bay
tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
đêm về theo bánh xe qua
nhớ tôi Xa Lộ nhớ nhà Hàng Xanh
nhớ em kim chỉ khíu tình
trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
nắng Trương Minh Giảng lá hè Tự Do
nhớ nghĩa trang quê bạn bè
nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
đêm về theo vết xe lăn
tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào?
1978
Ghi thêm cho rõ: Mãi tới cuối năm 1980 bài thơ mới được phổ biến trên báo - - Nhân dịp nhiếp ảnh gia Trần Cao Lĩnh từ Luân Đôn, lần đầu tiên ghé thăm Hoa Kỳ, chọn ở lại nhà tác giả.
Để đánh dấu ngày anh em gặp lại nhau nơi quê người, ông đề tặng nhiếp ảnh gia Trần Cao Lĩnh. Nhạc sĩ Phạm Đình Chương soạn thành ca khúc năm 1981, ít tháng sau khi họ Phạm định cư tại Hoa Kỳ.
Theo mình nghĩ, có thể là tu hồn (lặng hồn), gởi xứ mưa bay (sài gòn). Không biết đúng không?
dutule.com Bạn đúng đó!
Hội nhập thì nói ko đúng mật mã, trong khi vừa mới ghi danh thì ko có lý nào gõ sai mật mã ??????
dutule.com:
Chúng tôi không rõ bạn ghi danh cho chuyện gì, và ghi danh theo địa chỉ nào mà không được trả lời.
Sorry bạn. Bạn có thể email cho chúng tôi qua email: dutule@dutule.com
ngỡ hồn tu / xứ mưa bay.
Bài thơ của bác hay quá!
thế là, bỏ lại...
đóng tôi!
trong quan tài gỗ
rồi dời chân đi
nằm phơi mộ cỏ xanh rì
hồn bay phách lạc, biết đi phương nào?
tỉnh ra,
hồn muốn nhập vào
nào đâu thấy xác, mà đào xác lên !
hồn kia,
thoát khỏi kim tiền
còn tôi ở lại
lạc miền nhân gian...
một đêm dưới ánh trăng vàng
giả con chim cú dọa nàng, còn đâu?
đôi tình nhân
nước chảy qua cầu
tóc đã lạ màu, mất dấu kiếp sau?
tại yêu, nên mới dọa nhau
tưởng rằng...
tâm hợp ý đầu, cú ơi !
một đêm tắt lửa tối trời
vườn hoang trở lại còn vời vợi thương
chào nhau, ở cuối con đường
mùa xuân khép lại, miên trường phía tôi!
một vì sao lạc ngang trời
tiếng con chim cú rã rời cánh đêm
bàn tay năm ngón thật mềm
ngày xưa tim động, đưa em hoa vàng
(tặng bác Du Tử Lê)