Bài thơ ra đời khi tác giả liên tưởng tới sự đau đớn, tuyệt vọng của một hay những người phụ nữ cực lành, cực tốt, cực ngoan đạo mà phải gặp những bất hạnh, không thể lý giải được. Tác giả, ví một (hay những người nữ đó,) như Thiên Thần - - Và, dù là Thiên Thần thì họ cũng không thể không cất tiếng kêu thống khổ, hướng lên Thượng Đế.
Nữ ca sĩ Thùy Dương thích bài thơ này. Cô đưa bài thơ cho nhạc sĩ Tú Nguyễn xem. Ông phổ thành ca khúc. Người soạn hòa âm, khi thực hiện thành CD, có thể vì quá phấn kích, đã dùng loại sound effect gây ấn tượng mạnh mẽ. Khi ca khúc được phát trên một đài phát thanh, với tiếng hát của nữ ca sĩ Thùy Dương, thì ban giám đốc của đài phát thanh này đã lên án bản nhạc.
Tuy nhiên, mỗi ca khúc, như một tác phẩm, một đời người, nó vẫn sống, với định mệnh riêng của nó, một cách rực rỡ nơi những tâm hồn, những trái tim ít hoặc, không có hàng rào kẽm gai...
một lần trong đời tôi
ngày, đi qua rất vội
lá tình ấp trên môi
mùi hương người yếu đuối
núi, băng rừng ra khơi
trong em: tôi bé dại.
một lần trong đời em
buổi chiều sao chóng tối
thành phố: niềm thân, quen
bỗng dưng đèn bối rối
những ngón tay hàm oan
trên ngực người hứng, đợi
cúi xuống giữa nụ hoa
em rướn mình gọi...bố!
một đời suối thơm tho
tôi uống: mềm lá...mẹ
thiên thần cất tiếng kêu:
trần gian: khung cửa, nhỏ
một lần trong đời nhau
đêm, nghìn sâu tiếng gọi
ngọt ngào gối, chăn đau
thịt, da gào kiếp, mới
soi mặt gương đời, sau
giọt máu còn chói lọi
một lần thân thể nhau
tôi rạng ngời: địa ngục!?!
(2000.)