khi ta trở lại rừng
chỉ còn nghe gió hú
cành trơ những tay sương
lá yên phần rã mục
suối khô đời giang hồ
biển quên hồn vật vã
và những bông hoa quỳ
rét vàng vai cỏ héo
không còn dấu vết nào
cho ta tìm ta nữa
khi ta trở lại rừng
chỉ còn nghe gió hú
ta tự hỏi thực chăng?
nơi này ta đã tới
ta tự hỏi thực không?
chốn này em đã ở
khi vừa chớm thanh xuân
tóc, rừng đông gió cuốn
mắt, một giòng mưa non
chân, ngập ngừng bão táp
tay, mười ngón cô đơn
vật vờ dung nhan lạnh
thần thánh nào quên ngôi
đọa trần ai khổ ải
em một phút mê vui
chọn đời ta bước tới
lửa tự ngực thanh tân
em thắp hồn ta sáng
cháy bằng máu trăm năm
tình muôn đời bất tử
khi ta trở lại rừng
chỉ còn nghe gió hú
núi trong buổi chiều nay
nhìn ta bằng mắt lạ
hoa nở vàng chân mây
tái tê từng cánh nhỏ
một đời chim, đã bay
thú lìa rừng nhỏ lệ
gió hú qua đồi cây
núi thu mình, nín lặng
bây giờ chỉ còn sương
trên đường trịnh minh thế
và một chút đau thương
cho em, phần sót lại
núi trong buổi chiều nay
không còn nghe thở nữa
12-1974
(Tạp chí Nhà Văn số Xuân 1975. Sưu tập của Nguyên Dũng)
Khi Ta Trở Lại Rừng: Thơ Du Tử Lê - Nhạc Đắc Tâm - Tiếng hát Miên Thảo - Hòa âm của Trần Lê Quang
(Tạp chí Nhà Văn số Xuân 1975. Sưu tập của Nguyễn Dũng)
• Vui lòng sửa lại là Nguyên Dũng. Nguyên, không dấu ngã.
Tôi đã xerox copy bài này từ tạp chí Nhà Văn (hình như của Nhã Ca, Trần Dạ Từ) tặng anh Du Tử Lê, lâu lắm rồi, thuở sinh tiền. Anh rất ngạc nhiên và thích lắm.
Cám ơn quý vị.
-dutule.com trả lời anh Nguyên Dũng. Chúng tôi đã sửa, rất xin lỗi anh vì sai sót này.
Xin cám ơn.