nhiều năm qua, tôi tự hào không lấy của ai, điều gì!!!
ngoài buổi-sáng-em
dù chúng ta không thấy nhau trong giấc mơ đêm trước
dù những ngón tay em đã in dấu trên mặt tôi
như những con sâu đo
đo từng phân chiếc bóng hạnh phúc, muộn
tôi ngó xuống lòng mình
thấy ngày mai là những dấu chân chim cuối mắt.
như hàng cây ngó xuống giấc mơ đêm qua:
- chia buồn những chiếc lá đương xanh
chưa sống hết đời mình, đã rụng!
như bạn bè chúng ta
có nhiều người đã đi rất xa
lúc họ còn rất trẻ!!!
.
dấu chân chim, hàng cây, lá xanh
và, những người đã đi rất xa
không nói với tôi một lời nào
khác hơn tiếng thở dài (rất dài) của gió.
.
nhiều năm qua, tôi tự hào không lấy của ai, điều gì!!!
ngoài buổi-trưa-em
mặt-trời-giữa-ngực
hắt xuống những tia nắng tẩm hương,
khúc xạ lên môi tôi
núm son tươi từ thời em trẻ dại.
và, căn phòng
những lần tôi ôm em.
những lần tôi hôn em.
những lần tôi trong em
khát khao. hối hả.
trước khi chúng ta tan trong nhau
(cùng buồn / vui lẫn lộn)
tựa cơn bão đi qua địa cầu
hồn nhiên. không lưu dấu.
.
những tia nắng khúc xạ tẩm hương ngực em,
núm son tươi, những khát khao, hối hả...
không nói với tôi một lời nào ngoài cơn bão.
cơn bão nói sẽ ở lại
cho tới ngày tôi chết.
và, cái chết cũng sẽ nhắc nhở tôi
cách gì thì cơn bão cũng đã ở lại,
(như định-mệnh-chói-chan cột chân chính nó!)
.
nhiều năm qua, tôi tự hào không lấy của ai, điều gì!!!
ngoài ký-ức-đêm-em.
khi trăng, sao giã từ đôi mắt ai
thả xuống tôi cánh rừng nguyên thủy
có con sông chia đôi triền nhật / nguyệt.
đêm thuật lại,
những lần tôi cúi hôn sông.
những lần tôi cúi hôn rừng.
(sông từ chối ra khơi!
rừng đợi mưa trở lại!)
như dã thú, chim muông quỳ gối.
nhắm mắt.
thay nhau đọc những thời kinh-tận-hiến.
và, lắng nghe hơi thở ngọt. trên môi tôi, vị mặn.
.
tôi đứng lên.
em đứng lên.
cùng đứng lên với chúng ta:
là con sông, rừng nguyên thủy (chia đôi) đã khép.
chúng ta biết ơn nhau.
như biết ơn cuộc đời,
đã tháp trái-tim-tận-hiến sự sống trong mỗi đứa.
(hãy biết ơn cả thời gian
làm nhiều sợi tóc rụng.
dù chỉ Thượng Đế hiểu
uẩn tình nơi những sợi tóc ấy...)
.
tuy nhiên,
rừng nguyên thủy, con sông, những thời kinh-tận-hiến
dường không thấy cần thiết phải bày tỏ một điều gì với tôi,
khi chúng hiểu:
- tất cả đã nằm ngoài lời nói.
và, chữ nghĩa bất lực!
như chúng ta bất lực!
một ngày nào đứa này sẽ nhìn đứa kia ra đi
mà, chẳng thể cho nhau một điều gì khác hơn:
- “vĩnh biệt”!.!
Du Tử Lê
(Garden Grove, Sept. 2015)
Gửi ý kiến của bạn