Tôi là Mai Thảo
Về thơ DTL, về cõi thơ của DTL, thì có lẽ tôi là nguời đã gặp sớm nhất, hơn tất cả mọi người ở đây.
Lúc đó DTL mới là sĩ quan trẻ măng của Cục Tâm Lý Chiến. Nó không có tạo được một sự chú ý tức khắc như thơ của Nguyên Sa, thơ của Cung Trầm Tưởng.
Nhưng mà đâu có ngờ ở sự bình thường đó thì DTL lại có một thể lực về thơ rất là ghê gớm và hắn ta bắt đầu tách ở trong cái cuộc đua thơ ở một thời.
Từ hạng bét mới chạy lên và bỏ hết tất cả mọi người ở lại, và trong số những người bị bỏ lại đó, có tôi chứ. Phiền quá! Và DTL ở trong cái thể thơ càng ngày càng lấp lánh, càng ngày càng tuyệt diệu và về nhất ở hải ngoại.
Tôi gọi tiếng thơ DTL là: Thơ Áo Vàng, Thơ Vô Địch, Thơ Về Đầu. Cái chức vụ về đứng đầu đó, tôi nghĩ cũng khó lòng có ai thay thế được.