Nỗi Buồn
Cơn mưa ngang qua
Nhìn từ ô cửa ấy
Bông hoa vừa đi qua mùa mưa đầu tiên đã tàn
rũ, cuống còn xanh nức nở...
bước vào đám đông
cái chợ
đôi mày vừa qua tuần thẩm mỹ
những cái miệng giống nhau hô tên nhan sắc
nhan sắc là một chiếc bình gốm cũ
chừng mực một bàn tay
Vừa chợp mắt buổi trưa nhanh chóng giấu đi chùm tóc rụng
Con trai nhanh chóng một giấc mơ thủy thủ
Bầy chim sẻ vội biến khỏi giấc mơ
Những thùng đỗ xanh lập tức biến thành giá đỗ
Mọi thứ đều ngắn như tuổi thọ con người
Riêng nỗi buồn dài hơn bài thơ cuộc sống
Ta giới nghiêm bằng những ngày im lặng
Cơn gió lại làm những chiếc loa
Bây giờ trên đỉnh núi
Bây giờ trên đỉnh núi
Bầy chim non ngủ say
Chiếc lông vũ chống rét
Lạnh sang ngày lắt lay
Bây giờ trên đỉnh núi
Giọt sương còn ngủ mê
Chiếc lá xanh rụng cuống
Thành sông xa không về!
Bầy chim chiều quệt nhớ
Bay xa khung cửa ngày
Liềm trăng ngọt ánh mắt
Gió bấu đôi bờ vai
Bông hoa trên đỉnh núi
Giũ hương thành trăm năm
Chuông chùa ngân cuối bể
Bìa rừng gà gáy vang