TRINH DINH SI - Em tôi

10 Tháng Tư 202510:32 SA(Xem: 119)
TRINH DINH SI - Em tôi


Tôi lần đầu nhìn thấy em là vào một tối mùa Hè 1995, tại một quán cà-phê ấm cúng nằm trên đường Tú Xương. Hôm đó tôi không nhớ buổi họp mặt ấy đi theo lý do gì, tôi chỉ nhớ, lạ một chỗ là các cây bút của Thanh Niên và Tuổi Trẻ lần đầu đã cùng ngồi với nhau cởi mở đến vậy. Đi cùng em phía Tuổi Trẻ là Đỗ Trung Quân, Huỳnh Thanh Diệu, một hai người khác. Còn phía Thanh Niên, ngoài tôi còn Nhã Bình cùng vợ là Kim Lan, rồi Đoàn Mẫn; có cả người của “phía trung gian” là Bùi Đình Lâm đến từ Kiến Thức Ngày Nay. Buổi tối gồm khoảng 10 người ấy trôi đi trong những câu hỏi nhẹ nhàng mà thẳng thắn, từ phía Tuổi Trẻ; còn phía Thanh Niên, là trả lời. Hình như hôm đó còn có cả Danh Đức, từ Tuổi Trẻ sang Thanh Niên trước, được mấy năm. Và có cả Huy Đức.

Viết đến đây thì tôi nhớ ra, ngay lúc đó, Tuổi Trẻ đang gặp một sự cố khôn lường.

… 1995 - 2025, thoắng đấy mà tôi biết em đã 30 năm. Lúc đó em mới 27 tuổi nhưng tên em đã nổi như cồn trong giới Âm nhạc, từ những bài viết ngắn mang một phong cách rất sắc trên trang Văn Nghệ do Nguyễn Đông Thức cầm dùi, cho đến các sáng tác không thể lẫn vào bất cứ ai. Ban Văn Nghệ của Tuổi Trẻ khi ấy rất mạnh với em, Quân, Diệu; ngoài ra còn Thúy Nga, Nguyễn Chương.

Rồi ít lâu sau đó, em trở thành đồng nghiệp của tôi tại tòa báo số 248 Cống Quỳnh. Bạn Văn nghệ bên này đã chật cứng người, bấy giờ lại thêm Diệu và em. Nhưng cũng chỉ được một tháng.

Một ngày tôi không biết trước, em rủ tôi ra ngồi quán cà-phê vỉa hè của cô vợ ông Xuân bảo vệ ngay trước cửa. Chúng tôi xơi mỗi đứa một cặp bánh Dầy chả và một ly nước chanh, lúc ấy em mới nhẹ nhàng nói: “Anh Sĩ ạ, uống xong chầu này với anh, là em sẽ bye bye chốn này luôn!”. Tôi lặng cả người: “… Đi ngay à? Rồi chú đi đâu?”. Em cười: “Em không chết đói đâu mà anh lo!”. Biết tính em, tôi không hỏi nguyên nhân mà em cũng chẳng nói. Em không bao giờ trách người hay trách đời, em không bao giờ nói xấu về một nơi chốn hay về một người nào đó mà em đã gặp trong đời. Em chỉ lẳng lặng đi theo kế hoạch đã định của mình.

Một ngày sau, khi em đã dong rồi, Diệu cũng rủ tôi ra vỉa hè trước cửa, chào tôi và cũng đi luôn sau khi buông một câu: “Anh là người duy nhất ở đây em chào tạm biệt”.

Đến phiên tôi rời tòa báo vào 1997, 28 năm trước vì một lý do mà tôi cho rằng, nó đã na ná như trường hợp của em, của Diệu. Thời gian đó - Như bố tôi đang làm sếp tại Nha Báo chí Phủ Đầu Rồng từ 25 năm trước đó nữa, bị Hoàng Đức Nhã kỷ luật phải về Dinh Gia Long chấp nhận làm nhân viên phát lương công chức - để có tiền nuôi con, tôi trôi về làm một biên tập viên quèn cho một tờ báo của Thái Phong Sương và Lê Hiển nằm trên phố Tây ba-lô. Năm 2001, lương tôi ở đấy chỉ vỏn vẹn 3 triệu.

Rồi tôi chợt nghe tin em đang làm trưởng trang Văn Nghệ cho một tờ báo thể thao khác, mới ra đời được có vài tháng, làm theo phong cách tabloid của tờ Bild lừng danh châu Âu, từ tập đoàn truyền thông Buda của Đức. Hiển nhiên tôi đã háo hức.

Tôi và em gặp lại nhau trong một quán cà-phê cửa kính nằm trên đường Mạc Thị Bưởi. Em nói: “Anh về bên này với em. Để em nói Thế Phong, phó tổng giám đốc ở đây, trả lương anh 6,5 triệu một tháng”. Tôi về tòa nhà đó, số 71-73-75 Hai Bà Trưng, làm ở lầu 6 cùng em. Báo bên này ra 3 số một tuần; Hai, Tư, Sáu. Làm ngày ngày đến 11 giờ đêm.

Khi ấy, em bận nháo nhác với 2 nhóm hát, MTV và Trio 666 nên việc bài vở cho báo, em dần dần nhường lại cho tôi sắp xếp từ lúc nào không nhớ. Tôi phải làm việc với những cây bút rất trẻ mà bây giờ, các bạn ấy đều thành đạt cả như Mai Hương, Trâm Anh, Thanh Dân, Minh Hằng, Phùng Hiếu. Rồi tháng 8/2002, vừa xong World Cup tại Hàn Quốc và Nhật Bản, tôi bị bệnh rất nặng tưởng không qua khỏi, phải vào bệnh viện nằm trong 2 tháng. Em vào thăm, cầm cho tôi một bọc tiền gần 50 triệu cả tiền lương và nhuận bút. Em nói: “Anh ráng nghỉ ngơi, chóng khỏe cho chị bớt lo”. Tôi cười như mếu vì lúc đó tôi đang ngộ ra, không có bất cứ điều gì so bằng sức khỏe.

Sau 9 tuần, tôi đi làm lại và dòng đời xô đẩy em cùng tôi đi theo 2 hướng khác nhau. Có lúc chúng tôi gần nhau trong ít tháng nơi cùng một tòa báo nào đó rồi em lại như cánh nhạn, trôi theo bao nhiêu là dự án về âm nhạc và nghệ thuật trên sóng điện quốc gia. Em viết nhạc cho phim chiếu rạp, em dẫn dắt chương trình Trò Chơi Âm Nhạc, em vẫn viết báo, làm columnist (1) ở đâu đó, em phỏng vấn những nhân vật nổi tiếng. Em xuất hiện trên truyền hình.

Đến khi bà nhà tôi bệnh nặng, em nhờ các cha Công giáo cầu nguyện cho bà ấy chóng hồi phục. Và em giúp tôi lại có bài đăng trên trang báo. Gần 2 tuần trước, em đến tận nhà tôi để trao nhuận bút mà tôi biết, em đã bù cả tiền túi của em vào cho tinh tươm. Chúng tôi lại ngồi uống đá chanh với nhau, vì em không cà-phê, không thuốc lá. Còn tôi thì bỏ thuốc được gần 2 năm rồi.

Tôi hỏi: “Độ này chú còn sáng tác không?”. Em lắc đầu: “Chán lắm bác ạ!”. Thương em, nhưng nghiệp cầm bút này nó quả như thế thật. Không nói về chuyện nó có làm người ta no bụng hay không, nhưng bao giờ nó cũng bắt buộc phải đi từ cảm hứng.

Chúng tôi chơi với nhau đã 30 năm. Tuy có lúc “on/off” không đều, thế mà em nay đã 57 tuổi. Những nốt nhạc em viết tưởng đâu mới hôm qua, hôm kia.
——-
(1) Người viết bài ngắn, nhưng huyết mạch, trụ cột, cho một tờ báo


Trinh Dinh Si,
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
06 Tháng Tư 202512:00 SA(Xem: 7654)
Điều đáng nói với tôi, không chỉ là cánh cửa văn chương dòng chính (Hoa Kỳ) đã rộng mở cho Lan Cao mà, tôi hy vọng, sau Lan Cao, những nguòi cầm bút trẻ, trưởng thành ở xứ người sẽ nối gót Lan Cao,
25 Tháng Ba 202511:01 SA(Xem: 446)
đây là tiểu thuyết đầu tay của một nữ tiến sĩ vật lý đang làm việc tại Pháp, sau tập truyện ngắn (Ảo đăng) cũng in ở Việt Nam vào năm trước.
20 Tháng Ba 20251:00 CH(Xem: 443)
Bốn mươi năm cuộc đời là bốn mươi năm thi sĩ Vũ Hữu Định khao khát, mải miết đi tìm.
10 Tháng Ba 202512:32 CH(Xem: 647)
Vừa qua họa sĩ Nguyễn Đình Thuần gọi cho biết, Cung Tích Biền mới tổ chức sinh nhật thứ 88. Mừng anh tuổi cao nhưng còn khỏe. Mong anh tiếp tục viết thêm nhiều tác phẩm “cay” hơn.
21 Tháng Hai 202512:00 SA(Xem: 10755)
Chính thức xuất hiện với tập truyện đầu tay, “Khi Người Ta Trẻ”, Phan Thị Vàng Anh đã mau chóng xác lập cho mình một chỗ đứng giữa quảng trường văn chương nằm ngoài và, rất xa bóng rợp của người cha tên Chế Lan Viên và, mẹ tên Vũ Thị Thường.
15 Tháng Hai 202511:15 SA(Xem: 1027)
Tôi tin khi đời còn những người yêu nhau thì nhạc Từ Công Phụng vẫn là những tình khúc gối đầu của mọi thế hệ người tình, mãi mãi.
19 Tháng Giêng 20256:06 CH(Xem: 1706)
Truyện Khuất Đẩu, dù là truyện ngắn hay truyện vừa, mở ra trong tâm tư người đọc nhiều liên tưởng bát ngát;
24 Tháng Mười Hai 20245:29 CH(Xem: 886)
Anh Khánh Trường mỗi khi tôi nhớ đến, phải là hình ảnh của một giang hồ.
17 Tháng Mười Hai 20243:57 CH(Xem: 858)
Kim Lân chính là một kiểu tồn tại trong cái giới nhà văn kỳ lạ thời nay./.
27 Tháng Mười Một 202410:52 SA(Xem: 1374)
Hạ Vi dùng lối viết lặp lại, một chữ, một nhóm chữ, nhiều lần trong một bài thơ.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 34411)
Tên thật Nguyễn Thị Ngọc Trâm, nữ ca sĩ Minh Trang là cháu ngoại của Công Chúa Mỹ Lương (tục gọi Bà Chúa Nhất,) em ruột với Vua Thành Thái. Ngày 18 Tháng Tám tới đây, bà bước vào tuổi 90 (mà,
(Xem: 31347)
Ở thế hệ thứ hai của sinh hoạt 20 năm âm nhạc miền Nam, tính từ 1954 tới 1975, nếu có một người lặng lẽ nhất trong mọi sinh hoạt,
(Xem: 13142)
Chính Mai Thảo là người đầu tiên, vào từ miền Bắc, mở được cánh cửa tương thông, thân ái giữa những người làm nghệ thuật ở hai đầu “thế giới” lạ lẫm.
(Xem: 20776)
Tôi biết tôi dường còn muốn nói với NXH, nhiều hơn nữa,
(Xem: 10124)
màu vàng rực rỡ của dã-quỳ đã dắt tay tôi trở lại Pleiku
(Xem: 334)
Trên vòm trời thi ca Việt Nam bao la, hiếm, có một thi sĩ mang trong mình sự giao hòa mượt mà giữa tình yêu, đời sống và triết tính Phật giáo như Du Tử Lê.
(Xem: 16143)
Du Tử Lê, ông ấy là ai? Sao định mệnh tôi cứ mãi gắn liền với những dòng thơ của ông ta? Nghe nói bây giờ đang ở tại Mỹ
(Xem: 6236)
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
(Xem: 3195)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 3542)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 20678)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 9628)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 10981)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 9741)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 13350)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 32801)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 22069)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 27546)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 24921)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 23831)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 21911)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 19510)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 20872)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 18300)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 17230)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 27017)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 34220)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 36154)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,