Nồi bánh tét thơm thơm mùi nếp mới
Củi trổ hoa lửa đỏ nối thời gian
Bắc cầu nhớ đi thương về quá khứ
Trên sông dài biển rộng bóng mù tăm
Trời đông xưa tôi quay mặt cúi đầu
Bao niềm đau lắng tận cõi thâm. sâu
Đăm cái rét tàn hơi xô nếp rạ
Áo mẹ cha hong lửa đợi đường khâu
Đêm dài lắm tiếng đàn cò khó đợi
Đuốc không mong thắp sáng khoảng trời buồn
Tôi chờ em từ năm mươi năm trước
Giờ gặp nhau như nửa lạ nửa quen
Ngày sắp tết buồn vui không ranh giới
Em bềnh bồng bên cạnh những người thân
Tôi tự hỏi có phải mình còn sống!
Sao chung quanh sinh tử hiện ra gần?
Ngày quê nhà tôi tiêu nhanh cùng kiệt
Chân bước đi con mắt vẫn còn trông
Sớm tháng giêng hơi sương pha hơi lệ
Kẻ ra đi sao cứ nghĩ đến quay về?
Đặng Phú Phong
Gửi ý kiến của bạn