khi thương, nhớ rơi nghiêng 75 độ.
khổ, đau sum suê,
như những cây me thả lá lề đường Gia Long, Saigon, cũ
nối vỉa hè và, những con đường quẩn quanh, bế tắc.
vài chiếc lá vội giấu nỗi ngậm ngùi riêng,
vào đôi mắt nhuộm đen bóng tối của người con gái,
sớm đi qua cuộc đời này!!!
đó cũng là lúc tôi hát:
“trở về mái nhà xưa” / “thuyền viễn xứ” ,
dù tôi đâu còn mái nhà xưa nào, để trở về
mẹ tôi cũng hết lâu rồi thời viễn xứ.
(và) những giọt lệ nhuộm đen
tìm nhau nghìn năm sau (?!?)
khởi từ ngưỡng cửa của người đàn ông
vừa bước vào tuổi 75.
.
khi thương, nhớ rơi nghiêng 75 độ,
buộc khổ, đau nằm ngang,
nghe căn phòng mùa đông khản giọng với những bài hát như kinh…
em động lòng, trải thêm chăn cho tôi đắp.
(để) nhớ mẹ?
buổi sáng tỉnh dậy,
tôi thấy mình hốt hoảng phóng những mũi tên tỏ tình với bình minh.
sau khi đã chểnh mảng để nắng tọng tiếng còi xe đầy buồng phổi.
(và), khói nhà máy khỏa thân giải phóng âm khí nhà mồ…
một điều gì giống như nỗi buồn:
vẽ trong tôi cảnh tượng người con gái:
buổi tối. nghĩa trang Gò Vấp.
mồng Một Tết.
(rồi), cũng em,
cho tôi một chân trời mới:
(để) giọt lệ sẽ tìm được nhau / nghìn năm sau.
dù thương, nhớ có thể đã rơi theo một chiều kích khác.
buộc khổ, đau nằm ngang,
nghe đoạn đường từng được rửa sạch bằng máu của tôi,
ngân nga ai điếu, muộn.
(mà), hàng khuynh diệp chẳng thể làm gì khác hơn!
nhìn bóng mình dúm dó!.!
như thể đó mới chính là hình ảnh tôi (?!?)
buổi tối. cuối năm:
-rơi nghiêng 75 độ.
Du Tử Lê
(Garden Grove, Nov. 2017)