Gió mùa thu nhẹ về xao xuyến
Thảo lá thơ, từng nét lệ nhòa
Nghe nỗi buồn bước chân khẽ đến
Nhìn trăng phai nhớ chuyện lòng xa
Tường phủ tigôn nụ tim tím
Ai cài then cửa khóa xuân sầu
Dấu buồn trong ráng chiều dần tắt
Gợi nhớ hạ vàng lạc mất nhau
Về một chiều xưa êm mây trắng
Dịu dàng gió ghé nhẹ môi hôn
Vầng trăng không hẹn cùng thu nữa
Thuở đắm say chôn giữa lãng quên
Những ngón tay run lần kỷ niệm
Cỏ xanh ru nắng giữa chiều mây
Cúc vàng mấy đóa vừa khai nhụy
Ngỡ hương xưa cũ thoảng đâu đây
Phố đông một cõi riêng lẻ bóng
Lạnh lẽo bên đời với gió trăng
Giọt nắng nào pha trong ánh mắt
Dáng ai mờ khuất nẻo mù giăng…
Thiên Đi SG
Gửi ý kiến của bạn