Tháng Mười âm lịch năm 2008, mẹ tôi đi xa mãi mãi. Và tôi lạc mẹ từ ngày đó.
Thi thoảng mơ gặp mẹ. Lúc nào mẹ cũng nói: "Sao lúc nào mẹ cũng thấy con buồn." Tôi thưa với mẹ: "Mẹ ạ."
Nhân ngày giỗ mẹ lần thứ 15, xin đưa mấy bài thơ về mẹ.
MƯA GẦN SÁNG
Hơi lạnh cơn mưa gần sáng
Con rắn nước trườn qua tôi
Giấc mơ còn đọng lại
Trên chiếc lá ký ức
Trong khu vườn thời gian
Nhớ mãi giấc mơ xa xôi
Những ngày mẹ còn sống
Tuổi thơ hoang hoang cánh đồng
Cậu bé đứng im lặng
Thời gian cũng ngừng trôi
Bông cúc vạn thọ lay nhẹ
Nghĩa địa vọng giọng người xưa
Mẹ lau nước mắt cho con
Trên biên giới mùa Thu mây trắng
Có một đứa trẻ vừa gọi mẹ vừa lớn
Chợt già đi trong những cúc thẫm chiều
LỜI MẸ
Đêm qua không phải trong mơ
Mẹ về, mẹ đứng bên bờ thế gian
Bóng đêm từng cánh đang tàn
Ban mai thức dậy nở ngàn đóa hoa
Con chờ mẹ dưới hiên nhà
Áo con giờ vẫn ướt nhòa mưa xưa
Khói hương dâng một lời thưa
Thoảng nghe trong gió mẹ vừa gọi con
Trời cao in một lối mòn
Mẹ đi về với khuyết tròn trăng quê
Và con ôm một lời thề
Lặng im sống giữa bốn bề gió mưa
Con ngồi nhớ mẹ, nắng thưa
Mây bay như áo mẹ vừa mang phơi
Và trong hương khói vọng lời:
- Hạt rơi thì nhặt, vàng rơi đừng cầm
16/11/2022
THƯ GỬI MẸ
Hoàng hôn nào con cũng trở về
Cửa ngõ nhà mình không khép
Trong suốt tháng Mười của Mẹ
Vầng mây tía bay qua
Con nghe thấy Mẹ gọi
Hoa mẫu đơn mỗi mùa nở nhiều hơn
Chỉ cải vàng đã tắt
Từ ngày Mẹ đi xa
Không còn ai gieo hạt
Con giờ đã là một ông già
Cô đơn theo cây mùa rụng lá
Một ông già lạc Mẹ
Trên lối mòn đầy bóng tối thời gian
Áo xưa Mẹ vẫn còn đây
Đêm đêm con mặc vào ký ức
Nhưng ký ức không lớn lên
Còn con thì già mãi
Và sau mỗi hoàng hôn Mẹ gọi
Con lại thấy mình bé đi
Bé cho đến một ngày
Được trở về nằm trong bụng Mẹ
Gửi ý kiến của bạn