Níu trăng tròn chếch nghiêng đừng trôi lạc
Giọt sương buông choàng đồng cỏ xuân thì
Hồn lững thững men tóc đùa hướng khác
Để lay thơ cùng cánh mỏng tường vi
Cỏ lau gầy rụng hoa gieo nỗi nhớ
Nên ngác ngơ nhìn lặng bến đò ngang
Chẳng chách em hương bưởi xưa ngoài ngõ
Ta ngóng đêm ai tắm gội trăng vàng
Nợ oằn đời gánh gồng mòn vai áo
Sỏi đá đau ướp thơ vọng bốn mùa
Đành qua sông khóc cho tình chim sáo
Nụ hôn gieo ngấm sợi bạc lưa thưa
Vết lòng chạnh se từng cơn sóng dội
Mờ nốt xanh đêm vời vợi trăng nhòa
Gói sợi yêu dệt thơ tranh ngàn nỗi
Cho khúc trầm đàn chạm phím ngày qua.
Ngọc Tình
Gửi ý kiến của bạn