Chong đèn soi lại mặt tôi
chữ tâm chao đảo nhuốm hơi thị trường
chữ tình dan díu chưa buông
biết còn ai nữa chung đường mai sau?
chữ hiếu chưa trọn làm đầu
mẹ cha bạc tóc héo sầu vì con
chữ khiêm viết mãi chưa tròn
chút danh vọng hão phấn son lòe người
chữ công danh tưởng ngon xơi
nam nhi tam thập thất thời hóa ngông
quay về một sớm tay không
gia tài vỏn vẹn mấy dòng thơ điên
chữ nhân bảy nổi ba chìm
lắm khi giữa chợ đớn hèn như ai
“chữ tài liền với chữ tai”(*)
Tài đâu không thấy, tai đay nghiến mình
chữ nhẫn xếp xó lặng thinh…
khẽ khàng nói với chính mình hôm qua
rằng, đường đời hãy còn xa
cài then quá khứ bước qua lỗi lầm
về gầy dựng lại chữ tâm
ngàn con chữ khác cũng ngần ấy thôi
chong đèn soi rõ mặt tôi
sớm mai bỗng thấy cuộc đời hóa thân!
Bùi Thanh Tuấn
(Saigòn, 14-3-2004.)
(*) Thơ Nguyễn Du.