Mùa
Thu Phận Người
(Với
U-sa)
Lên
rừng nghe cây thở dài
Thương
hồn lá úa tàn phai cuối mùa
Thương
cây trơ trụi gió lùa
Thương
chim bỏ cuộc vui đùa, thiên di
Bay
về đâu? Tìm được gì?
Vui
buồn nào-- lúc đến thì-- cũng qua
Cây
rụng lá--hẳn đã già?
Khi
mùa Xuân lại, lá hoa xanh ngàn
Mai
ta cuối mùa trần gian
Thanh
xuân đốm lửa tro tàn lạnh tanh
Thương
đời, thương em, thương anh
Phù
du một cuộc mong manh phận người.
Trần thu miên, Blue Hill tháng 10, 2015
Đêm Trừu Tượng
Đàn
chim đã bỏ đi đêm qua
Vườn
khuya trăng khóc trắng sân nhà
Hàng
cây rưng rức đau vì lá
Cũng
bỏ rơi cành theo gió xa
Ngồi
trong đêm nhớ về một nơi
Nhớ
em đến thăm chiều lá rơi
Mùa
thu phố cũ thơm mùi tóc
Bây
giờ nơi ấy gió còn thơm?
Ngồi
trong đêm hát bài tình ca
Vẽ
lên trí nhớ một nơi xa
Môi
em ngày ấy còn thơ dại
Hôn
xuống đời ta những đóa hoa
Đàn
chim đã bỏ đi về đâu?
Mùa
đông đang đổ xuống đêm sâu
Ngày
mai gió về mang tuyết trắng
Phủ
xuống quanh đời mối lo âu
Ngồi
trong đêm ngóng đợi bình minh
Không
còn chim hót giữa lặng thinh
Ngày
mai trời mưa hay trời nắng?
Ta
đợi đời ta rất vô tình
Boston
đêm cuối thu 06
Bài
Thơ Mùa Thu
Nhớ
(lm) Trần Cao Tường và Nguyên Long về
một ngày tìm lá thay mầu trên ngọn Bạch Sơn
Đã
từ lâu
Tôi
muốn viết một bài thơ về Mùa Thu
Và
những sáng sương mù
Về
những con đường ngập lá vàng bay
Về
sân đại học với nụ cười em
Như
hoa cúc còn vàng tươi ký ức.
Đã
từ lâu, rất lâu
Tôi
muốn viết một bài thơ
Về
Mùa Thu như cánh cửa tình yêu
Cho
chúng ta gặp nhau giờ tan lớp
Giữa
buổi chiều nắng nhuộm đỏ hàng phong.
Đã
từ lâu
Tôi
muốn viết một bài thơ
Về
những đồi phong lá tươi màu huyết dụ
Những
cánh rừng ửng nắng chớm vào thu
Nhưng
làm sao tôi viết nổi vần thơ
Khi
hồn còn ngây ngất bởi sắc màu
Cũng
như ngày mới gặp em
Thơ
chết nghẹn vì yêu quá nụ cười.
Nhưng
chiều nay
Trên
con đường quen thuộc
Giữa
hàng cây đỏ tím tựa môi em
Tôi
bỗng nhận ra
Có
bài thơ Mùa Thu tuyệt diệu
Đã
được viết từ con tim Thượng Đế
Bằng
vạt nắng long lanh
Trên
màu hoa sắc lá.
Đã
từ lâu, rất lâu
Tôi
chưa viết được bài thơ Mùa Thu.
Boston tháng mười 2007
Đi Giữa Chiều Thu
Tôi
đi Giữa chiều thu
Cánh
rừng vàng đỏ hoàng hôn hấp hối
Nắng
tháng mười lác đác dưới vòm phongC
hiều
vội vã chia tay vào bóng tối
Tôi
đi Giữa chiều thu
Lòng
chợt thấy rưng rưng bao niềm nhớĐời
dĩ vãng như lá rụng ven đồi
Và
kỷ niệm mục tan như củi gỗ
Tôi
đi Giữa chiều thu
Con
chim lạc gọi đàn thảng thốt
Trời
mênh mông tím đỏ một niềm đau
Rừng
đã trơ trụi
Chốn
nào quê hương cũ?
Tôi
đi Giữa chiều thu
Cơn
mưa bất ngờ tuôn dài khoé mắt
Nỗi
buồn như gai nhọn cắm vào lòng
Chuông
giáo đường quên buông lời ca thánh!
Tôi
đi giữa chiều thu
Thân
lữ hành vai đã ướt sương mù!
Trần
thu miên,
một chiều giữa thu, Boston 2009