Mạ,
Hôm ni, con chạy xe máy gần 200 cây số, để gặp một khách hàng lắp mấy thứ, trị giá hai tấn lúa, con về tới nhà gần sáu giờ chiều, con ra ngồi bờ sông, chếch hướng Tây, con thấy sao Hôm, nó cô đơn một mình.
Trời tối, con nhìn bên kia sông, nhiều người chờ thả hoa đăng và phóng sinh các kiểu, con biết hôm nay là Vu Lan.
Con nhìn, mọi người thả hoa đăng, trên tay họ, đèn sáng rực, họ thả xuống sông, đèn cháy, cháy lớn, trôi đi...
Và, vì trên sông mà, tàu bè qua lại, cả tàu cao tốc mà, nó đánh đèn hoa đăng tả tơi, cái sáng, cái tắt, cái bị xô đẩy, sáng...
Người thả hoa đăng, họ thả những mong ước, lời khấn bái cho người đã khuất, mỗi hoa đăng, như một số phận của mỗi sinh linh vậy.
Con nhìn hoa đăng, sau mỗi chuyến tàu hay cao tốc chạy qua, có cái tắt, có cái dập dìu, và tiếp tục sáng, con nghĩ, các vong linh vẫn có những số phận riêng của họ mạ nờ, cái cháy sáng hết, có số phận may mắn, cái tắt đi, con e, sinh linh ấy chắc lắm nỗi niềm.
Con nhìn họ thả hoa đăng, con nghĩ đến mạ, mạ sinh ra đàn con, cũng như người thả hoa đăng vậy, mạ mong, mỗi đứa con đều cháy sáng, cháy mãi, phải không? Nhưng, cuộc đời, không như ý được, có đứa gặp sóng lớn, đánh tả tơi, chìm nghỉm, có đưa, đánh tả tơi, nhưng cố gượng, có đứa, chẳng hề chi với con sóng vậy.
Vu Lan 2018.