dutule.com (ngày 2 tháng-2019): Tác phẩm thứ 29 của một người dường như đã chọn ăn ở hết đời với thi ca, Mai Phước Lộc, ở Úc Châu, có tên là “Vẫn”.
Với trên dưới 30 bài thơ được viết với nhiều thể loại khác nhau, thi phẩm “Vẫn” của Mai Phước Lộc, có thể coi như một cánh cửa mở khác vào đời sống của một người đàn ông, dằng dặc cô đơn trong những tháng ngày lênh đênh trên lộ trình nắng gió nhân sinh nơi quê người.
Trong lời Tựa, được viết bởi một người bạn có tình thân lâu dài từ quê nhà tới hải ngoại, Mai Hương, viết:
“...Người ấy làm bạn với cô độc rất lâu rồi, những cuộc tình chóng vánh đi qua càng làm cho vết sẹo nhói đau, không lở loét nhưng những tế bào chết người đó vẫn sống, vẫn đôi lúc hành hạ người ấy mụ mị.
‘Nếu lỡ như nhịp tim không còn nữa thì sao nhỉ? Tiếc nuối cho mình, cho những ngày tháng lang thang, cho những vần thơ đầy trống trải, khắc khoải lên một kiếp người đã lỡ hẹn với nhiều điều… trong nhân gian.
“Đôi khi chiếc bóng chính mình không hắt dưới ánh đèn đêm, cả cái cột đèn cũng đầy trêu ghẹo chàng thi sĩ độc hành, về đâu. Màn đêm nhiều sao, mong mỏi một ánh sao nào đó sẽ cùng về theo người ấy, chia sẻ khoảng không gian yên tĩnh không biết đêm nay vì sao người ấy buồn?
“Trong bóng tối thấy thật thà nỗi nhớ
“Nhớ một người hết cả một đời mơ.”
(Mai Hương.)
.
Tôi trộm nghĩ, những cảm nhận của Mai Hương, đã giải mã phần nào nội dung thi phẩm “Vẫn” của Mai Phước Lộc.
Và, vẫn theo tôi, chẳng có một hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc khi một người làm thơ có được bạn tri âm.
Mừng! Rất mừng cho Mai Phước Lộc.
.
Cần liên lạc với tác giả, xin thư về địa chỉ: sanity1964@hotmail.com, hoặc vào www.locmai.com.au