Lúc
ấy là mùa xuân
Sân
nhà tao ở trọ
Chim
còn hót mỗi bình minh
Và
nắng còn xanh trên những ngọn thông cao…
Mùa
học thi cuối khoá
Mùa
tao sửa soạn lên đường từ biệt Ocean Springs
Từ
biệt những đêm cô đơn đầu đời Viễn Xứ
Từ
biệt căn nhà tiền chế mái aluminum
Ngổn
ngang sách vở và tàn thuốc lá
Hằng
đêm những quả thông khô vẫn rơi xuống mái
Nghe
như hồn ma mời gọi đi hoang….
Trong
căn nhà cô đơn ấy
Có
những đêm buồn tao thật sự đã mong
Những
hồn ma đi lạc vào thăm.
Sau
một đêm dài học thi bên lũ gián cánh vàng
Tao
mở cửa lúc bình minh ló dạng
Hai
mắt ngái ngủ chợt giương to bỡ ngỡ
Chiếc
Thunderbird bạc phai màu rượu đỏ
Đậu
bên hộp thư
Tao
ngập ngừng lại gần
Nhìn
xuyên cửa kính xe vỡ vụn
(Có
lẽ vì tan nạn đường trường
Trên
chặng đường dài hàng ngàn dặm
Từ
Seattle xuống Ocean Springs)
Tao
nhận ra ngay người ngồi trong xe
Ngẩng
mặt trẹo đầu, môi không khép kín
Hai
mắt nhắm và tay buông thõng...
Tao
đập cửa gọi, mày thức dậy
Vẫn
nụ cười khô héo
Nụ
cười không thoát khỏi bờ môi
Dường
như mày chưa biết cười
Sau
hai mắt u ẩn ngàn điều giấu kín
Nỗi
chán nản và hoài nghi cuộc đời
Hoài
nghi cả chính mình.... đôi khi.
Vài
tuần sau mùa thi
Tao
chia tay mày và chị H
Từ
biệt Ocean Springs và nỗi cô đơn
Dài
hơn dòng sông Mississippi
Cuộc
đoàn tụ bất ngờ, ngắn ngủi
Như
đêm chị H, mày và tao xuống tàu biệt xứ
Giữa
mùa xuân: quê nhà khói lửa...
Tao
xin chủ nhượng lại mày căn nhà tiền chế
Rồi
vội vã chia tay lúc mặt trời chưa lên
Để
giấu nỗi buồn ly biệt trong khoé mắt...
Đấy
là lần thứ hai tao chia tay mày trên đường biệt xứ
Lần
đầu ở trai tỵ nạn Orote Point, trên đảo Guam
Tao
đã khóc lúc ngồi trong xe Bus
Ngoảnh
lại nhìn mày lủi thủi về lều...
Hôm
nay, mày đã vĩnh viễn ra đi
Thấm
thoát 100 ngày
Và
mãi mãi thiên thu...
Tao
ra nghĩa trang tìm mộ dày tuyết phủ...
Gửi
mày bó hoa, đọc vội lời kinh
Rồi
ngồi nhớ về căn nhà tiền chế
Nhớ
cuộc đoàn tụ bất ngờ, vội vã
Vì
mày, tao còn nhớ Mississippi
Nơi
tao để lại tháng ngày buồn bã
Thuở
đầu đời biệt xứ...
Hơn
100 ngày qua
Những
đêm họp bạn ở nhà tao
Ngôi
nhà nằm khuất con đường đồi cỏ dại- Milton
Những
ly rượu vẫn đầy ly
Những
tiếng cười dù chưa cạn
Nhưng
đã cạn bóng mày
Cạn
giọng ca mày và tiếng lục huyền cầm
Cạn luôn nụ cười chưa nở rộng trên
môi.
Trần thu miên
Milton, Đầu Tháng Tư, 2016
Gửi ý kiến của bạn