Trước năm 1975, Du Tử Lê là một tên tuổi lẫy lừng trên văn đàn miền Nam. Khi ông thành danh thì tôi mới chỉ là đứa trẻ sơ sinh. Vậy rồi, tôi lớn lên - thời trung học, tôi biết đến Du Tử Lê qua những bài thơ của ông được phổ nhạc: Tình sầu Du Tử Lê, Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau (Phạm Duy phổ), Trên ngọn tình sầu, Tạ ơn em (Từ Công Phụng phổ,)... sau nữa là "Khúc Thụy du" (Anh Bằng phổ).
Khi tôi gia nhập làng báo thì ông đã định cư ở nước ngoài. Cách đây khoảng 10 năm, ông về nước. Đó là lần đầu tiên tôi được gặp ông.
Ngưỡng mộ ông, nhưng đông người vây quanh ông quá. Tôi chỉ đọc cho ông nghe bài thơ LÁ NGOAN (của ông) mà tôi thuộc lòng, và tôi nói: Bài thơ được 2 nhạc sĩ phổ nhạc là Phạm Duy (Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau) và Từ Công Phụng (Tạ ơn em), nhưng tôi thích bài của Phạm Duy phổ hơn, vì nó gắn liền với tuổi trẻ chúng tôi hay tụm lại hát hò mà thích nhất là hát bài đó... Nghe vậy Du Tử lê chỉ ậm ừ…
Hôm qua, thật bất ngờ khi nhà thơ Phạm Bá Nhơn rủ tôi về Phúc Gia Viên (một trang trại của anh ở Ngãi Giao, Châu Đức, BRVT). Chuyến đi này, anh Phạm Bá nhơn đã tạo cơ hội cho tôi được may mắn gặp mặt và đồng hành cùng vợ chồng nhà thơ Du Tử Lê, vợ chồng nhà báo Nguyễn Khắc Nhượng trong một thời gian khá dài (1 ngày, 1 đêm). Tôi được trao đổi với anh Du Tử Lê nhiều hơn: Một thi sĩ nổi tiếng như thế nhưng lại rất mực khiêm nhu, dù đã 77 tuổi, anh vẫn còn rất minh mẫn. Nhắc lại, anh vẫn nhớ tôi là thằng nhà báo hôm đó (10 năm trước) đọc bài thơ Lá Ngoan. Anh cũng cho tôi biết là thường xuyên đọc những bài viết về văn nghệ sĩ của tôi, tôi biết là anh nói thực lòng vì anh dẫn chứng những tình tiết tôi đã viết về các nhạc sĩ Thanh Bình, Hoàng Nguyên... Nhắc tới Hoàng Nguyên, tôi nói với anh: "Hình như anh Du Tử Lê với nhạc sĩ Hoàng Nguyên có tên thật na ná nhau". Anh giơ ngón tay cái lên "Like" một phát: "Tôi tên thật là Lê Cự Phách, còn Hoàng Nguyên tên thật là Lê Cự Phúc!"... Đêm ở nhà hàng Hương Phong, Hồ Cốc Beach Resort, anh Du Tử Lê chỉ uống nước suối, ngồi nhìn 3 anh em tôi (Nguyễn Khắc Nhượng, Phạm Bá Nhơn, HĐN) dứt hết một chai Chivas 18, anh nói riêng với tôi: "Chú mày uống được mà rất trầm tính, giống... Phạm Đình Chương và rất khác Mai Thảo!". Bỏ mẹ, ổng so sánh cái "đức" uống rượu của mình với các bậc tiếng tăm thần sầu. Ngượng lắm... mà cũng khoái! Nhưng khoái nhất vẫn là mình có được sự đồng cảm của các bậc đàn anh trong những góc nhìn văn nghệ. Dưới đây là bài thơ LÁ NGOAN qua phù thủy phổ nhạc Phạm Duy:
"ơn em thơ dại từ trời
theo ta xuống biển vớt đời ta trôi
ơn em, dáng mỏng mưa vời
theo ta lên núi về đồi yêu thương
ơn em, ngực ngải môi trầm
cho ta cỏ mặn trăm lần lá ngoan
ơn em, hơi thoảng chỗ nằm
dấu quanh quẩn dấu nỗi buồn một nơi
ơn em, hồn sớm ngậm ngùi
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau"